Chương 14: Nghi Ngờ Bắt Đầu, Bị Kết Tội (1)

Trong tình yêu, thế giới của Tiểu Thanh chỉ có màu đen hoặc trắng, chứ không tồn tại vùng xám.

Và Từ Tử miệng nói yêu Tiểu Thanh nhưng hành động của anh ta lại có vô số điểm cho thấy anh ta không yêu Tiểu Thanh.

..........

Tại bữa tiệc "Phá băng", lần đầu tiên Tiểu Thanh gặp Từ Tử.

Từ Tử đến từ trường Đại học Văn học, là một người có nét quyến rũ, khiêm tốn nhưng mạnh mẽ, dũng cảm hết mực.

Tại bữa tiệc đó, là Từ Tử đã chủ động bắt chuyện với Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh của ngày hôm đó có thể nói là xuất hiện rất lộng lẫy, chiếc váy dạ hội màu xám, mềm mại buông xuống xương quai xanh, dường như làm cho người ta cảm giác bộ bộ sinh hoa (mỗi bước đều sinh ra hoa), mặc dù đó là một đêm không trăng nhưng ánh trăng như là hướng về phía Tiểu Thanh mà chiếu rọi, lưu lại một ánh sáng thuần khiết, vĩnh viễn sáng ngời.

Thản nhiên qua lại trong buổi tiệc, không có ai đi cùng, Tiểu Thanh vốn đã mệt mỏi với việc giao lưu, đã không còn chút tinh thần nào, cô ấy vô tình chạm trán với một nam sinh đang bưng nước tới.

Bất chợt, cô ấy va vào nam sinh nọ và làm nước bắn tung tóe lên quần áo của cậu ta.

Tiểu Thanh: "A! Thực xin lỗi! Tôi không phải cố ý, đưa khăn giấy đây, bạn mau lau đi, thực xin lỗi."

Từ Tử: "Xin chào bạn học, tôi tên Từ Tử, tôi biết bạn không phải cố ý, là tôi cố ý đấy."

Còn không đợi Tiểu Thanh hoàn hồn.



Từ Tử: "Haha! Bạn học, cậu làm ướt quần áo của tớ rồi, cậu không thể để mặc cho nó như vậy được đúng không?"

Tiểu Thanh nghi hoặc: "Cái gì ???"

Từ Tử: "Không có gì đâu, thêm tài khoản WeChat đi, tôi là sinh viên của trường Đại học Văn học."

Tiểu Thanh: "Hả? Bạn học này, bạn cố ý làm vậy không phải chỉ vì muốn thêm WeChat của tôi chứ !?"

..........

Sau cuộc gặp gỡ này, Tiểu Thanh và Từ Tử dần trở nên quen biết. Từ việc gửi đồ ăn nhẹ, nước giải khát đến họp để tự học, đi dạo từ khuôn viên trường đến nhà hát để nói chuyện...

Trong vòng vài tuần, Tiểu Thanh đã cho chúng tôi nghe nhiều chuyện về Từ Tử.

Tiểu Thanh: "Này các anh em, cậu bạn học Từ Tử đó, thực sự rất tốt, và dịu dàng, cậu ấy rất hiểu tôi !!!"

Tôi: "Khà khà, không phải mọi người lúc đầu quen biết cũng như vậy à?"

Tiểu Thanh: "Không phải! Từ Tử là kiểu đàn ông trời sinh ấm áp a! Là kiểu đàn ông vĩnh viễn trẻ trung, ấm áp và dịu dàng ó ~"

Giáo sư Trầm: "Yooo? Tôi giúp cậu ghi chú rất nhiều lần, nhưng cũng không có nghe cậu khen ngợi. Bây giờ người khác cùng cậu đi uống trà sữa và tán gẫu vài lần liền trở thành chàng trai của thanh xuân rồi sao?

Lão Ngô: "Nói thế nào nhỉ, Tiểu Thanh cô hẳn là đang tương tư rồi, còn không phải sao?"



Nan: "Nghe anh nói, Từ Tử này nhất định là loại đàn ông đứng đợi đèn giao thông tại "Vice City", sau khi ăn tối xong thì ưu nhã dùng khăn giấy lau khóe miệng, miệng mồm lanh lẹ, dịu dàng ấm áp a~"

Tiểu Thanh: "Fuck! Anh đang nói cái quái gì đó, cẩn thận tôi đánh chết anh bây giờ! Tôi thấy anh ấy khá tốt, nếu có cơ hội thì xem một chút..."

Lời nói của Tiểu Thanh mang theo sự e thẹn của một thiếu nữ.

Tôi: "Đồng chí Tiểu Thanh, cậu nghĩ mình có thể che giấu được hay sao? Tình yêu của cậu lộ rõ ra luôn rồi!"

Tiểu Thanh: "Tôi thấy Từ Tử rất tốt, tôi thà lên nhầm xe còn hơn là bỏ lỡ chuyến này."

Chúng tôi đã nói đùa để thuyết phục Tiểu Thanh đi chậm lại, từng bước và từ từ trải nghiệm một chút rồi mới đưa ra kết luận.

.......

Rốt cuộc, lý trí không đánh bại được con tim.

Theo lời của Tiểu Thanh thì là: "Khi tình yêu tự nhiên đến một cách nồng nhiệt, không thể để những cảm giác tốt đẹp trở thành sự lựa chọn của lý trí."

Một ngày nọ, Từ Tử cầm một bó hoa, một cặp vòng tay, hai hoặc ba bức thư tình, cùng đôi ba câu hát để tỏ tình với Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh đã gửi một thông báo chính thức vào vòng bạn bè trên Weibo vào cái đêm mà Từ Tử tỏ tình với cô ấy. Tiểu Thanh đã thoát kiếp FA, mấy người chúng tôi cũng vô cùng vui mừng mà chúc phúc cho cô ấy.

..........