- 🏠 Home
- Đô Thị
- Đoản Văn
- Tôi Quyết Định Con Đường Này Có Bạn Cùng Đi
- Chương 1: Tôi Thật Sự Nhớ Sự Ngây Thơ, Trong Sáng Và Một Chút Trẻ Con Của Bạn Khi Chúng Ta Gặp Nhau Lần Đầu
Tôi Quyết Định Con Đường Này Có Bạn Cùng Đi
Chương 1: Tôi Thật Sự Nhớ Sự Ngây Thơ, Trong Sáng Và Một Chút Trẻ Con Của Bạn Khi Chúng Ta Gặp Nhau Lần Đầu
Có một số người, chỉ gặp nhau trong chốc lát đã định trước là hữu duyên, chúng ta gọi đó là duyên khởi. Lại có những người cho dù ngày đêm hòa hợp cũng vô duyên, chúng ta gọi đó là duyên bạc phận thiển. Bốn người chúng tôi không thuộc về trước cũng không thuộc về sau, tôi nghĩ rằng chúng tôi ngay từ khi chưa từng gặp mặt đã được chú định là hữu duyên. Tại lúc chúng tôi gặp nhau, tôi đã quyết định con đường này nhất định phải có họ cùng đi.
Vào đợt huấn luyện quân sự của trường đại học, tôi bị dị ứng với tia cực tím và phải nhập viện, cũng như không tham gia huấn luyện quân sự nhiều, dẫn đến việc tôi chưa gặp bạn cùng phòng. Vào ngày tôi trở lại trường, các lớp học chính trong sân tổ chức một bữa tiệc buổi tối, khi tôi đến ký túc xá, tất cả các bạn cùng phòng của tôi đã rời đi, tôi chỉ đơn giản là cất hành lý và xách ba lô đi đến bữa tiệc ấy.
Tôi đến phòng học khi mọi người đều đang đi ra để chụp ảnh tập thể. Tôi nhìn thoáng qua một hàng chỗ ngồi vừa nổi bật vừa sạch sẽ, tôi bỏ balo xuống và bắt đầu nhớ nhà. Không được bao lâu mọi người đều quay lại phòng học. Bên cạnh tôi vốn có một chàng trai phong cách đơn giản, cảm giác ngoan ngoãn, sau đó lại có thêm hai chàng trai một người thì thân hình cường tráng vạm vỡ, một người thì gầy gò mong manh như người mẫu. Tôi có cảm giác như họ là một bộ ba hoàn hảo, một người hỗ trợ, một người đối đầu, một người cuối cùng chính là vị vua hoang dã.
Chàng trai thứ nhất lên tiếng trước: "Hi, bạn học, bạn có phát hiện phòng học này chỉ kê bàn ghế thoải mái nhất cho 4 vị trí này, còn lại hình như đều là ghế cũ?"
Sau đó tôi biết dược rằng 3 người họ đến muộn và không có chỗ ngồi. Những chiếc bàn này được mang qua đây bởi 1 trong số họ và tôi đang "xài ké" chúng.
Chàng trai thứ nhất lại lên tiếng: "Bạn học, bạn là người mới, lại đây, tôi sẽ vẽ cho bạn một bản đồ về trường và thành phố."
Tôi sửng sốt, nhìn một chút cái đầu không mấy sáng sủa và đôi mắt không mấy thông minh, tôi rất ngây thơ phối hợp với màn biểu diễn của cậu ta.
Bằng cách này, tôi đã làm quan được với 3 người bọn họ.
Chàng trai biết vẽ bản đồ: "Tôi tên Nam, cũng có thể gọi tôi là Nam Trư."
Chàng trai có thân hình vạm vỡ: "Tôi, Luân."
Anh chàng người mẫu gầy gò: "Sâm."
Tôi tầm nghĩ, 3 cái tên này quen quá, chẳng phải chính là ba cái tên lớn treo trước cửa ký túc xá của tôi sao? Ba người này liệu có phải là bạn cùng phòng của tôi không?
Đây là "trải nghiệm tình yêu đầu tiên" của bốn chúng tôi.
Thì ra, Luân chính là vị vua hoang dã trong game Vương Giả Vinh Diệu, là đấng toàn năng với nhiệm vụ chính là dẫn dắt em gái của mình, Luân còn là một người bạn đáng tin cậy của phái đẹp. Sâm, tôi nghĩ đó phải là "người đàn ông tốt" tiêu chuẩn mà mọi cô gái muốn kết hôn, một chàng trai cô độc nhưng ấm áp, mệnh danh là "phá vỡ bóng tối bằng sấm sét". Nam, kẻ cuồng giao tiếp xã hội, một ngôi sao mới trong thế giới loài chó. Mặc dù nhìn giống như là đã rõ ràng những điều cơ vản về nhau, thế nhưng chúng tôi lại có thể lờ mờ cảm nhận được nguồn lực tài chính khổng lồ của Nam.
Tôi nghĩ rằng từ trong bóng tối định mệnh đã sắp đặt cho chúng tôi gặp được nhau, khi duyên khởi thì không ngăn được, trốn cũng không được. Cuối cùng thì bạn cũng sẽ xuất hiện trong thế giới của tôi, cùng tôi đi hết đoạn đường còn lại, Có bạn, tôi rất bình yên. Cũng tại ngày hôm đó, chúng ta bốn anh giang hồ chính thức tề tựu. Từ đây, đường vành đai 3 phía Bắc ban đêm lại nhiều thêm thân ảnh của 4 vị khách u sầu.
Những ngày sau đó, vì ý thức cao độ nên tôi nghiễm nhiên trở thành "anh cả" của bốn chúng tôi, Sâm và Luân là bạn tâm giao của tôi, còn Nam thì trở thành "em trai nhỏ" của ba chúng tôi.
Từ từ, nhóm nhỏ của chúng ta ngày một lớn hơn. Nhờ có các bạn, hành trình học tập tại Bắc Kinh của tôi mới có cảm giác thân thuộc.
Luân, Sâm, Nam, Dương Dương, chị Hân, lão Phiên, Tiểu Thanh, giáo sư Trầm, lão Ngô,...
Cuộc sống là biển rộng, đường về nhà thì dài vô tận, ai trong chúng ta cũng từng trải qua bao niềm vui nỗi buồn, từng vượt qua núi cao sóng dữ và cũng từng phẳng lặng như mặt nước.
Chúng tôi vẫn thường ngồi bệt xuống đất ở Bắc Kinh lúc 5 giờ sáng để bàn luận về nhân sinh. Chúng tôi vẫn đấu tranh mỗi ngày để giải thoát mình khỏi những rắc rối trong cuộc sống và những câu chuyện tình cảm. Chúng tôi vẫn thường lang thang trong nhiều quán bar để giải tỏa ham muốn của mình. Chúng tôi cũng từng làm tổn thương nhau. Chúng tôi cũng từng ngồi trên chiếc ghế được gọi là lý tưởng. Đêm này qua đêm khác ...
Chúng ta nhạy cảm với thế tục, nhưng chúng ta đều tin rằng cuối cùng của biển hoa duy tâm là sự nở rộ của chủ nghĩa lãng mạn. Những điểm chung này làm chúng ta quen biết nhau, hỗ trợ lẫn nhau.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Đoản Văn
- Tôi Quyết Định Con Đường Này Có Bạn Cùng Đi
- Chương 1: Tôi Thật Sự Nhớ Sự Ngây Thơ, Trong Sáng Và Một Chút Trẻ Con Của Bạn Khi Chúng Ta Gặp Nhau Lần Đầu