Tôi vui vẻ rời đi, nhưng Bùi Kỳ với Diệp Thư còn chưa đi.
Bọn họ trốn trong một góc lôi lôi kéo kéo, chẳng khác gì mối quan hệ mờ ám không dám để người khác nhìn thấy của bọn họ.
Tiếng giày cao gót cộp cộp vang lên khiến họ giật mình.
Trong mắt Diệp Thư đầy oán giận.
Thật ra cô ta cũng là một tài năng không tệ, nếu không cũng sẽ không vào được vòng cuối cùng này.
Chỉ là thiếu đi chút bình tĩnh và hiểu biết, đi lầm đường.
Thấy cô ta còn chưa thông suốt, tôi không nhịn được nhắc một câu: “Đàn ông không bao giờ là thứ đáng để dựa vào, Diệp Thư, tôi chờ cô dùng thực lực đánh thắng tôi.”
Bùi Kỳ còn đang đứng đây, Diệp Thư chỉ đỏ mắt nhìn tôi, không nói câu nào.
Thấy tôi tới, Bùi Kỳ cũng buông tay đang giữ vai Diệp Thư xuống.
Anh ta cắn chặt răng, xoa xoa ngón tay, khó khăn mở miệng cầu tôi: “Quyển Thư, nhà Diệp Thư gặp khó khăn, đây là cơ hội cuối cùng cũng như quan trọng nhất với cô ấy, em có thể nói với Úc Hành…”
Tôi nghe mà tay nắm chặt.
“Bùi Kỳ, đầu óc anh có vấn đề thì đi chữa đi, cô ta đã làm ra loại chuyện này, dù tôi có từ bỏ, Úc Hành có dùng cô ta không? Nếu anh hết thuốc chữa rồi hay là tìm đến nơi cửa Phật…”
Câu tiếp theo tôi không nói ra được.
Vì mắt tôi đột nhiên tối sầm, nôn ra một ngụm máu.
Máu tươi từ dưới ngực trào lên, tràn ngập trong khoang miệng tôi.
Trong lúc đầu óc quay cuồng, tôi thấy Bùi Kỳ tái mặt hoảng hốt muốn đỡ lấy tôi.
Khi tôi sắp ngã xuống đất thì có ai đó vững vàng đỡ lấy lưng tôi.
Cảm giác choáng váng dâng lên, tôi vẫn kịp thấy mặt Úc Hành.
May quá, không phải đôi tay đã dính nước mắt Diệp Thư của Bùi Kỳ.
Trước khi bất tỉnh, ý nghĩ nực cười này chợt lóe lên trong đầu tôi.
Mùi hăng của thuốc sát trùng xâm nhập vào khoang mũi.
Khi tỉnh dậy, đầu tôi đau đến mức như muốn vỡ ra.
Bùi Kỳ ngồi bên giường bệnh, nhìn tôi không chớp mắt.
Mắt anh ta đỏ ngầu, dường như đã lâu chưa ngủ đủ giấc, cắm lún phún râu, cả người hốc hác suy sụp.
Nhưng lòng tôi không vui cũng chẳng buồn.
Thấy tôi tỉnh lại, đôi mắt sưng húp của anh ta rơi ra vài giọt nước mắt vì vui mừng.
Sau đó vội chạy ra ngoài, gọi một loạt bác sĩ, y tá đến để kiểm tra xem tôi có ổn không.
Sau khi mọi người ra ngoài, anh ta nghẹn ngào nói chuyện với tôi.
Cổ họng bị khàn tiếng do khô họng quá lâu:
“Anh thực sự rất sợ mất em, Bùi Kỳ không thể sống thiếu Mạnh Quyển Thư được. Em có thể đừng chia tay được không? Xin em nói cho anh biết, anh phải làm gì để em quay lại với anh?”
Bùi Kỳ không thể sống thiếu Mạnh Quyển Thư.
Câu này hình như đã từng nghe, tôi thấy có cảm giác quen thuộc.
Tôi chắc chắn có một khoảnh khắc nào đó, anh ta cũng đã nói câu này.
Nhưng tôi thật sự không nghĩ ra là lúc nào.
Tôi khó khăn giơ tay lên chỉ ra ngoài cửa, nói: “Còn nói nữa thì cút.”