Ngày cuối ở Tây Tạng, bọn họ đến chùa Đại Chiêu.
Chiếc đồng hồ đắt tiền tôi mua cho Bùi Kỳ cuối cùng cũng bị tháo ra.
Thay bằng chiếc vòng tay giá rẻ Diệp Thư mới mua.
Đám đông dần dần tản ra, đường phố yên tĩnh, Diệp Thư nhỏ giọng hỏi: “Lần này về… Bao giờ anh chia tay với chị ấy?”
Bùi Kỳ rơi vào im lặng hồi lâu.
Ting ting một tiếng, màn hình điện thoại sáng lên, Bùi Kỳ như được cứu lập tức mở máy, là tin nhắn của tôi:
【Bùi Kỳ, đi Tây Tạng vui không?】
Mặt anh ta nháy mắt trắng bệch, tôi từ từ bước ra từ trong mây mù.
Nhìn không sót biểu tình hoảng loạn nào trên mặt anh ta.
Bùi Kỳ dường như không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, theo bản năng buông tay Diệp Thư ra.
Tôi mỉm cười đi đến trước mặt anh ta, giơ tay mạnh mẽ giật đứt mặt dây chuyền trên cổ anh ta xuống.
Tay tôi hơi đau.
Mặt dây chuyền này là năm đó tôi lặn lội đường núi đi chùa cầu bình an cho anh ta.
Anh ta coi như báu vật, đeo bên người suốt 8 năm.
Nhưng nút thắt cũng đã mòn, mòn đến mức tôi dùng tay cũng có thể giật đứt.
Môi Bùi Kỳ run run, hàm dưới căng ra, yết hầu lăn lên lộn xuống mãi không nói ra được lời giải thích.
Anh ta cũng chẳng biết giải thích thế nào.
“Xin lỗi…”
Gần như cùng lúc đó, tôi giơ bàn tay với những đốt ngón tay trắng bệch lên và tát thật mạnh vào má anh ta.
Tiếng bốp vang lên rõ mồn một, Bùi Kỳ bị tôi đánh đến mức đầu nghiêng sang một bên.
Anh ta quay mặt lại, năm ngón tay in hằn trên má, đỏ bừng sưng tấy.
Cơn giận sục sôi trong máu tôi.
Tôi thở gấp, Diệp Thư hốt hoảng kêu lên: “Sao chị lại đánh người?”
Tôi liếc nhìn cô ta với ánh mắt mỉa mai, ánh mắt sắc lạnh khiến cô ta im miệng.
“Câm, còn nói nữa tôi sẽ đánh cả cô.”
Mặt Bùi Kỳ tối sầm, anh ta từ từ cúi đầu xuống.
Sắc mặt vẫn nhợt nhạt như cũ, lặng lẽ vươn tay tới chỗ tôi: “Quyển Thư, anh xin lỗi…”
Tôi đập mạnh mặt dây chuyển vừa giật ra xuống chân anh ta.
Tiếng tan vỡ vang lên, mảnh vụn bắn ra đầy đất.
Tôi lạnh lùng đưa ra phán quyết cuối cùng: “Bùi Kỳ, chúng ta kết thúc rồi, chia tay đi.”
Môi Bùi Kỳ trắng bệch, cả người run rẩy.
Anh ta đuổi theo nắm tay tôi lại, không cho tôi rời đi.
Giọng anh ta run run, nghẹn ngào lặp đi lặp lại câu xin lỗi.
Tôi dứt khoát rút tay ra, xoay người.
Bùi Kỳ dường như bị dọa sợ, hốt hoảng nói: “Anh chưa từng chạm vào cô ấy, xin lỗi em, anh thật sự chỉ là nhất thời loạn trí…”
Làm lơ Diệp Thư đang xấu hổ cùng buồn bực đứng bên cạnh.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Bùi Kỳ.