Sau khi tôi hỏi câu kia, Bùi Kỳ đau đớn ôm ngực.
Bông tuyết đậu trên mi anh ta, tan ra thành nước mắt.
Tôi xoay người rời đi, không phát hiện ra có một bóng người vụt đến từ sau lưng.
Con dao trong tay Diệp Thư tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Bùi Kỳ khàn giọng hét lên: “Cẩn thận——”
Tôi còn chưa kịp quay lại đã bị anh ta đẩy cho loạng choạng.
Lưỡi dao sắc bén cắm vào da thịt, mùi máu tươi nồng lên trong không khí.
Bùi Kỳ dùng tay không nắm dao nhưng tôi vẫn bị đâm.
Cơn đau quét qua tôi, mắt tôi tối sầm rồi ngất đi tại chỗ.
Lần trước trong phòng bệnh, Úc Hành chỉ lạnh lùng nói muốn tôi tự chứng minh năng lực.
Anh ấy dùng lời nói kích tôi.
Bây giờ cũng nằm trong phòng bệnh.
Nhưng khi tỉnh lại, tôi lại thấy Úc Hành đang nắm tay tôi áp lên mặt, nhỏ giọng cầu xin tôi: “Mạnh Quyển Thư, em đừng ch.ế.t.”
Thật ra trong lúc hôn mê tôi còn nghe được một câu.
Úc Hành còn nói: “Năm đó ở Hy Nhĩ, đáng lẽ anh nên gặp được em trước.”
Nhưng tôi còn hơi mệt mỏi về mặt cảm xúc.
Nên không hỏi lại chuyện đó.
Diệp Thư cũng nhanh chóng bị bắt vì tội cố ý gây thương tích.
Lần cuối cùng tôi gặp cô ta, qua tấm kính, cô ta như phát điên: “Tôi tiếp cận anh ấy là vì tiền tài, địa vị, vinh quang! Tại sao cái gì chị cũng có, còn tôi thì không?! Vì muốn níu kéo chị, anh ấy không thèm để ý đến tôi nữa, mặc kệ nhà tôi xảy ra chuyện. Dựa vào cái gì mà chuyện tốt luôn bị một mình chị chiếm hết! Dựa vào cái gì? Hả? Hả?”
Con người luôn đau khổ vì yêu, vì hận, vì si mê, vì thù ghét.
Tôi đột nhiên cảm thấy hai người bọn họ cũng thật đáng thương.
Tình cảm của Diệp Thư vốn không đơn thuần, nhưng lại mong người mình cướp được chỉ yêu mình mình.
Bùi Kỳ thì cứ do dự giữa hai đầu, cuối cùng chẳng có được gì.
Từ sau hôm đó, tôi không còn gặp Bùi Kỳ lần nào nữa.
Nhát dao của Diệp Thư đã cắt đứt gân, một tay anh ta tàn phế.
Anh ta nghỉ việc, chuyên tâm đi làm từ thiện, địa điểm là vùng phía Tây cằn cỗi.
Bùi Kỳ nhắn Úc Hành chuyển lời cho tôi rằng anh ta muốn ở đó chuộc lỗi, vĩnh viễn sẽ không quay về.
Tôi rất vui vì anh ta đã tìm được đường đi cho mình.
Thật ra anh ta có quay về hay không cũng chẳng quan trọng, tôi vốn đã quên mất anh ta.
Anh ta ở trong trí nhớ tôi gần như không còn gì.
Ngày tôi bay về Hy Nhĩ, Úc Hành đến tìm tôi.
Anh ấy lại cầm một bó hoa cát cánh: “Đồng ý với anh, trị liệu đàng hoàng, uống thuốc đúng giờ, anh sẽ đến tìm em.”
Tôi gật đầu, ôm anh ấy một cái.
Thật ra tôi hiểu ý nghĩa của hoa cát cánh.
Từ đầu tôi đã hiểu.
Hy Nhĩ lại có tuyết rơi.
Một lúc lâu sau, tôi mới xách hành lý và khó khăn bước về phía sườn núi.
Kỷ niệm dần tan biến như những bông tuyết.
Tôi thấy những người chăn bò, chăn cừu nhiệt tình vẫy tay chào đón tôi.
Tôi thấy một gia đình ngồi cạnh lều hét lớn mời tôi ăn cơm.
Tôi thấy một cặp đôi nắm chặt tay nhau chân thành thề ước dưới núi tuyết.
Hy Nhĩ gột rửa hết thảy mệt nhọc.
Tôi nắm chặt bó hoa cát cánh trong tay, đột nhiên lại muốn biết sao ngày đó Úc Hành lại nói đáng lẽ anh ấy nên gặp tôi trước.
Tôi nghĩ, chờ đến khi Úc Hành tới, tôi nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Gió nơi hoang dã thổi qua những ngọn núi phủ tuyết tĩnh lặng.
Tôi nhìn dưới chân núi tuyết, một bóng người xa xa đang vẫy tay với tôi.
Đó là người bố mà tôi đã lâu không gặp.
(Hoàn)