Sáu tháng sau, phim tài liệu chúng tôi làm giành được Giải thưởng Phim tài liệu xuất sắc trong nước.
Bộ phim đề cao vẻ đẹp của sinh vật và thiên nhiên Hy Nhĩ đã nhận được sự ủng hộ lớn từ đông đảo công chúng.
Úc Hành lại một lần nữa xuất kích thành công, đồng thời giúp cả ê-kip cũng trở nên nổi tiếng.
Dù tôi ở Hy Nhĩ vẫn nhận được rất nhiều lời mời hợp tác.
Trong một cuộc phỏng vấn, Úc Hành nhắc đến tôi, hết lòng mời tôi tới tham dự lễ trao giải.
Tôi đồng ý.
Tôi muốn đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn lung linh, tưởng tượng ra cảnh bố tôi sẽ tự hào thế nào.
Úc Hành đặt một dòng phụ đề ở cuối phim.
【Tưởng nhớ tất cả những người đã ngã xuống để bảo vệ Hy Nhĩ.】
Trên màn hình lớn, giám khảo viết thế này:
【Đây là bộ phim tài liệu phải đốt cháy linh hồn mới làm ra được.】
Tôi vô thức chảy nước mắt đầy mặt.
Giữa đoàn khách mời, Úc Hành lặng lẽ đưa khăn giấy cho tôi: “Lau nước mắt đi.”
Tôi cũng từng tưởng tượng, một ngày nào đó mình sẽ đứng trên sân khấu, dưới ánh hào quang rực rỡ, làm cho mọi người biết rằng tài năng trẻ cũng có thể phát triển thêm, không hề hết thời.
Tôi tưởng tượng mình sẽ nắm chặt tay Bùi Kỳ, nói rằng người tôi biết ơn nhất là anh ta.
Nhưng hiện tại, người tôi biết ơn nhất là chính mình.
Sau đó, là Úc Hành.
Sau lễ trao giải, mọi người cùng nhau ra ngoài.
Dưới ánh đèn đường, một người đang lẳng lặng đứng.
Nửa năm không gặp, Bùi Kỳ tiều tụy đi nhiều, dưới ánh đèn lạnh lẽo, thậm chí tôi còn có thể thấy vài sợi tóc bạc trên đầu anh ta.
Gió tuyết chia cách chúng tôi, anh ta dường như đứng không vững.
“Mạnh Quyển Thư, anh tìm em đã lâu.”
Tôi chỉ dùng ánh mắt hoang mang như người xa lạ nhìn lại.
Bùi Kỳ không nói nên lời, đôi mắt đỏ hoe như sắp nhỏ máu.
Anh ta kích động muốn bắt lấy tay tôi.
“Quyển Thư, sao em lại nhìn anh như vậy, anh là Bùi Kỳ, chúng ta đã từng…”
Tôi gạt tay anh ta ra, nhận thấy đầu ngón tay anh ta run run.
“Chúng ta quen nhau à?”
Tôi nói dối.
Tôi còn nhớ, nhớ rõ anh ta với Diệp Thư gian gian díu díu mập mờ, nhớ rõ họ hôn nhau dưới chân núi tuyết.
Nhưng tôi quên đi nhiều hơn.
Quên hết từng kỉ niệm trong tám năm chúng tôi yêu nhau.
Quên hết những năm tháng chúng tôi bên nhau.
Bây giờ đối với tôi, anh ta thật sự chỉ như một người xa lạ không đáng để nhắc đến.
Tôi cũng chẳng hiểu, sao lại có những người sau khi cắm sừng người ta lại còn cố tỏ ra thâm tình, cầu đối phương tha thứ.
Trong lần thứ hai Bùi Kỳ đến tìm tôi ở Hy Nhĩ.
Anh ta nói Diệp Thư uống thuốc ngủ, chuyện liên quan đến mạng người, anh ta không có cách nào khác mới phải đến bệnh viện.
Từ sau lần đó, anh ta hoàn toàn không để ý đến Diệp Thư nữa.
Lúc ấy Bùi Kỳ đã quỳ trước mặt tôi, xin tôi quay lại.
Tôi dứt khoát nói rõ với anh ta: “Đừng lằng nhằng nữa, tôi vĩnh viễn sẽ không quay đầu.”
“Còn nữa, lần sau gặp lại, hãy coi nhau như người xa lạ.”
Cho nên bây giờ, chúng tôi là người xa lạ.