Khi tôi đang cầm ảnh phim mới rửa trong phòng tối ra ngoài, điện thoại đột nhiên rung lên.
Là tin nhắn của Bùi Kỳ.
【Anh xin lỗi, anh không thể cùng em đi Hy Nhĩ rồi.】
Xấp ảnh mới rửa tuột khỏi tay tôi, rơi đầy đất.
Tôi vội vàng quỳ xuống nhặt lên, cạnh ảnh sắc bén vô tình xẹt vào đầu ngón tay tôi, thấm ra chút máu.
Trong ảnh là sa mạc Gobi hoang vu bao la, những tảng đá lởm chởm đứng vững trước gió lớn.
Bùi Kỳ sẽ không thể hiểu Hy Nhĩ có ý nghĩa thế nào với tôi.
8 năm trước, bố tôi là người bảo vệ động vật hoang dã.
Còn tôi dựa vào tài năng nhϊếp ảnh bẩm sinh nhận được vô số giải thưởng lớn nhỏ.
Tôi từ bỏ mọi cơ hội, kiên quyết theo bố đến Hy Nhĩ.
Từ đó trở thành một nhϊếp ảnh gia chuyên chụp động vật hoang dã.
Tôi yêu vùng đất linh thiêng huyền bí cũng như vô số sinh vật hoang dã nơi đó.
Lần đầu tiên tôi gặp Bùi Kỳ, cũng là ở Hy Nhĩ.
Quỹ từ thiện Bùi thị tổ chức dự án thiện nguyện, Bùi Kỳ là người phụ trách.
Lúc đó trời có tuyết, tôi đang giúp người chăn cừu đuổi bắt những chú cừu non không nghe lời chạy loạn.
Rẽ vào góc hàng rào, tôi vô tình đâm sầm vào anh.
Bông tuyết đọng trên lông mày, lông mi anh, chiếu rọi xuống đôi mắt màu nâu nhạt.
Bùi Kỳ có một đôi mắt cực kỳ đẹp.
Tôi bị thương ở mắt cá chân, anh đã bế tôi về trại, còn chu đáo dắt cả chú cừu non đang chạy loạn kia về.
“Cô chắc là Mạnh Quyển Thư đúng không, ngưỡng mộ đã lâu.”
Ánh lửa từ đống củi hắt lên khiến mặt anh hơi đỏ lên: “Tôi từng xem triển lãm ảnh của cô.”
Khi đó tôi không biết, trong ba lô của anh còn giấu một cuốn album ảnh tôi chụp.
Sau đó, chúng tôi cùng ngồi trên phiến đá ngắm sao.
Trời đêm Hy Nhĩ thăm thẳm hơn những nơi khác, dải ngân hà dường như cũng lộng lẫy hơn.
Tôi biết, Bùi Kỳ không ngắm sao, anh đang nhìn tôi.
Dự án kết thúc, Bùi Kỳ tạm thời rời Hy Nhĩ.
Sau đó, nơi đây gặp mỗi trận bão tuyết trăm năm có một.
Liên tục có người dân cùng gia súc mất tích, bố tôi tập hợp đội ngũ, bất chấp bão tuyết lên đường đi cứu hộ.
Chân bố tê cóng vì giá rét nhưng vẫn khăng khăng không ngủ không nghỉ lao vào bão tuyết cứu người.
Nhóm cứu hộ của chúng tôi gặp một trận tuyết lở.
Sinh mệnh ngoan cường đến đâu, trước thiên tai cũng trở nên mong manh.
Bố tôi trúng đạn của bọn săn trộm cũng không ch.ế.t, mà cuối cùng lại ngã xuống trước gió tuyết.
Bố bị tuyết chôn vùi, mất đi hơi thở.
Bão tuyết đã cuốn đi người thân cuối cùng của tôi.
Tôi còn sống nhưng cánh tay bị để lại di chứng.
Từ đó về sau không thể dễ dàng cầm máy chụp ảnh nữa.
Hy Nhĩ trở thành tâm bệnh của tôi, khiến linh hồn tôi rơi vào nơi u tối khó thoát ra.
Bùi Kỳ phong trần mệt mỏi tới nơi, trên tóc còn dính băng tuyết.
Anh khẩn thiết cầu xin tôi rời đi cùng anh ấy.
Tôi đồng ý.