Chiến thắng sắp đến, trái tim của Kiều Dư vì quá phấn khích mà đập loạn nhịp.
Kiều Dư khẽ cười, nụ cười này mang theo sự lạnh nhạt mà Khương Mị chưa từng thấy: "Nhưng tôi chỉ xem cậu là người bạn tốt nhất của tôi."
Chỉ là bạn thôi sao?
Trái tim Khương Mị như rơi vào hầm băng trong nháy mắt, cô cắn môi, gấp gáp muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị giọng điệu chậm rãi của Kiều Dư ngắt lời: "Vài ngày nữa tôi sẽ làm thủ tục chuyển trường."
Đầu óc Khương Mị như nổ tung, ong ong vang lên, mất cả khả năng suy nghĩ.
Cho đến khi Kiều Dư đứng dậy, Khương Mị mới hoàn hồn, theo phản xạ nắm chặt lấy tay lạnh lẽo của đối phương. Đôi mắt cô đỏ hoe nhưng vẫn cố gắng kiểm soát cảm xúc cùng với pheromone đang cuộn trào, như muốn bùng nổ: "Cậu muốn rời đi sao?"
Không màng tới bản thân lúc này trông nhếch nhác thế nào, Khương Mị cố gắng gượng đứng lên, van nài: "Du Du, cậu đừng đi được không?"
"Tôi rút lại những lời trước đây. Tôi không thích cậu nữa, một chút cũng không. Tôi chỉ xem cậu như một người bạn học bình thường..." Khương Mị siết chặt cổ tay trắng mịn của Kiều Dư, lực mạnh đến mức Kiều Dư gần như vô thức nhíu mày.
Trong ấn tượng của Kiều Dư, Khương Mị luôn kiêu ngạo, cho dù trước đây bị ức hϊếp hay chịu bao nhiêu ủy khuất, Kiều Dư cũng chưa bao giờ thấy cô ấy rơi lệ, thậm chí còn chưa từng thấy mắt đỏ.
Trong lòng Kiều Dư bỗng dâng lên một cảm giác áy náy, nàng mím chặt môi, cố gắng duy trì vẻ lạnh lùng trên mặt, nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay Khương Mị: "Khương Mị, cậu rất tốt, chỉ là—"
"Chỉ là chúng ta vốn dĩ không thể nào."
"Chúng ta từ trước đến giờ không phải người cùng một thế giới."
Khuôn mặt tinh xảo của Khương Mị ngay lập tức tái nhợt, đúng vậy, giữa họ khác nhau một trời một vực, cho dù Kiều Dư đồng ý với cô, ba mẹ Kiều Dư cũng chắc chắn sẽ không đồng ý.
Hơn nữa, Kiều Dư vốn không có cảm giác đó với cô.
Tất cả chỉ là cô tự đa tình mà thôi.
Khương Mị cười khẽ, nhưng nụ cười trên mặt còn khó coi hơn cả khóc: "Tôi biết rồi."
"Xin lỗi."
Loạng choạng bước đi, Khương Mị không biết mình đã rời khỏi nơi phồn hoa này như thế nào. Cô chỉ biết rằng, cơn mưa đêm nay thật lớn, lớn đến mức như hàng ngàn lưỡi dao cứa vào da thịt và trái tim cô, đau đến mức cô gần như không thở nổi.
Kiều Dư đứng bên cửa sổ, Khương Mị chưa đi xa, cô đang ngồi ôm gối dưới mưa, khuôn mặt tái nhợt vùi sâu vào đầu gối. Cả người cô ướt sũng dưới cơn mưa lớn, dáng vẻ bất lực khiến người ta không khỏi đau lòng.
Thực ra, Kiều Dư khá thích Khương Mị. Nếu không phải vì phải hoàn thành nhiệm vụ, nàng tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đối phương như vậy.
Cơn mưa đêm nay lớn đến bất thường. Kiều Dư nhìn bầu trời đen kịt, gọi điện thoại nhờ người mang cho Khương Mị một chiếc ô.
Chốc lát sau, Kiều Dư lại không yên tâm, cử người đi mua một đống thuốc cảm từ hiệu thuốc gần đó, để phòng khi Khương Mị bị cảm lạnh, ảnh hưởng đến việc học ngày mai.
Sau khi làm xong những việc này, cảm giác tội lỗi trong lòng Kiều Dư giảm đi phần nào. Nàng tiện tay kéo một chiếc ghế, ngồi xuống tính toán thời gian. Đêm nay nàng sẽ phải rời đi, trở về thế giới của mình.
Ý nghĩ vừa thoáng qua, Kiều Dư liền cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng. Không bao lâu sau, nàng ngã xuống sàn nhà, bất tỉnh nhân sự.
Khoảng thời gian dài như một thế kỷ trôi qua, nhưng lại giống như chỉ một phút ngắn ngủi, Kiều Dư bị đánh thức bởi giọng nói máy móc lạnh lùng trong đầu.
[Đang sửa chữa cơ thể ký chủ...]
[Cơ thể ký chủ sửa chữa thành công.]
[Đang trích xuất ý thức ký chủ...]
[Ý thức ký chủ trích xuất thành công.]
[Đang dung hợp cơ thể và ý thức của ký chủ...]
Hệ thống im lặng rất lâu, khiến tim Kiều Dư như nhảy lên tận cổ. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?
Lại qua thêm một khoảng thời gian dài như thế kỷ, cuối cùng giọng nói lạnh lùng của hệ thống lại vang lên bên tai nàng.
[Xin lỗi, dung hợp thất bại.]
[Ý thức trở lại thế giới hiện tại, nhiệm vụ của ký chủ đã hoàn thành mỹ mãn, phần thưởng là kéo dài tuổi thọ thêm một trăm năm.]
[Chúc ký chủ may mắn, sống lâu trăm tuổi, nghỉ hưu vui vẻ!]
Kiều Dư ban đầu ngơ ngác: "???"
Cái quái gì?
Một lúc sau, nàng cuối cùng cũng phản ứng lại: "!!!"
Cái gì đây?!
Sống lâu trăm tuổi? Ở thế giới này, tuổi thọ trung bình là 150, vậy mà ngươi chỉ chúc ta sống lâu trăm tuổi?! Hơn nữa, nàng cần thêm một trăm năm tuổi thọ để làm gì?! Nàng vừa mới làm tổn thương nữ chính của thế giới này một cách thậm tệ, giờ nàng chỉ muốn quay về nhà!