Sau khi cục trưởng Thiệu đến bệnh viện thì rạng sáng ngày hôm sau, lão Giả Vưu Bảo Xuyên nằm ở phòng săn sóc đặc biệt đã chết.
Người này trúng đạn giữa lưng, một phát súng xuyên phổi, gây biến chứng, cơ quan suy kiệt, nhịn được mấy ngày cũng không thể qua khỏi. Vưu Nhị Gia cũng coi như là một đời kiêu hùng trong giới xã hội đen thủ đô, rốt cuộc không chịu được cuộc sống dài đằng đẳng trong tù mà nuôi dưỡng suy nghĩ xấu xa ở trong lòng, bí quá hoá liều, thua cả một mạng.
Một tháng sau, phong ba bạo loạn vượt ngục dần dần bình ổn.
Trưởng quản giáo bị ghi chép hành chính, được xử phạt khiêm tốn phục hồi chức vụ, phạm nhân nhốt lại thông qua thẩm tra cơ bản đều được thả ra, ai về chỗ người nấy.
Những phạm nhân bị thẩm tra có hành vi bạo động nhà giam đều bị phân tán giam giữ ở khác khu nhà giam khác, viện kiểm sát còn muốn xem xét thêm hình cụ thể để thêm hình phạt. Khu nhà giam số 3 xem như đã được hoàn toàn yên tĩnh.
Một đám người đại đội một, buổi tối xem TV trong phòng ở hoạt động, xem đến mùi ngon.
Gần đây tiết mục nổi tiếng được ủng hộ nhất trong khu nhà giam số 3 là《 Phi thành vật nhiễu (1). Mấy khách mời trong tiết mục không ai lựa chọn không ai dẫn đi khiến các phạm nhân gào khóc, một đám người trừng lớn mắt xanh như sói, không ai chọn tôi sao, không ai muốn dẫn tôi đi sao!
(1)*Phi Thành Vật Nhiễu là một trong những chương trình hẹn hò hàng đầu của TQ. Mỗi tập có 24 khách mời nữ đến để tìm kiếm tình yêu của mình. Sau khi chàng trai giới thiệu, các cô gái sẽ bật đèn nếu có ấn tượng. Chàng trai cũng có quyền tắt đèn 2 cô gái mình thấy không phù hợp.
Hồ Nham trào phúng Nhím Gai: “Tiểu Ngụy, cô gái kia từ nước ngoài trở về, người ta là tiến sĩ lận đấy, mày thì có trình độ học vấn gì chứ? Mày thích, nhưng người ta có thể để ý đến mày sao?”
Nhím Gai vỗ đùi: “Con gái người ta có yêu cầu trình độ học vấn vậy đâu, người ta ra điều kiện là phải thành thật hiền lành, hình dáng ngay thẳng, tao vừa thành thật vừa hiền lành đến thế cơ mà! Tao còn chưa kết hôn chưa có con nữa!”
Thuận Tử khinh thường mà “phụt” một ngụm vào cậu ta: “Còn cô gái cái gì nữa, cũng đã 35 tuổi rồi, hơn một nửa tuổi của mày luôn đấy, cái tuổi này gần bằng tuổi của anh Cường rồi.”
La Cường nửa ngủ mê nửa tỉnh, hừ nói: “Mẹ nó thiếu cᏂị©Ꮒ hay gì dám lấy bố mày ra đùa giỡn.”
Nhím Gai ném một ánh mắt mờ ám cho người khác, cười hì hì đi đến: “Phụ nữ lớn tuổi càng tốt, 30 tuổi thì như sói, 40 tuổi thì như hổ, tao thích.’’
Hồ Nham chọc vào cái đầu gáo dừa của Nhím Gai: “Mày lăn lộn trong tù thêm vài năm đi chờ khi ra ngoài rồi hãy nghĩ đến, tạm cọ ván giường đỡ đi!”
La Cường hơi hơi mở mắt ra, hỏi người bên cạnh: “Lão đầu hói thế nào rồi?”
Thuận Tử tiếp lời nói: “Nghe nói bị thương rất nghiêm trọng, chuyển viện đến trong thành phố. Lúc này ông ta cũng coi như lập công lớn, viện kiểm sát nhất định sẽ giảm hình phạt, đội trưởng Thiệu có nói sẽ tranh thủ để ông ta tại ngoại để chữa bệnh, trực tiếp được ra ngoài.”
Vừa nghe thấy hai chữ “Giảm hình phạt”, bảy tám cái đầu bên cạnh đều thò qua tới.
Nhóm nhãi con lớp số 7 lần này cùng chung kẻ địch, kề vai chiến đấu, tập thể lập một công lớn, trong lòng ai mà không nhớ thương giảm hình phạt? La Cường cũng múôn giảm hình phạt, không riêng gì vì chính bản thân hắn, cũng là vì cục cưng của hắn.
La Cường thuận miệng hỏi một câu: “Giả Phúc Quý chết rồi sao?”
Thuận Tử nói: “Nghe nói bị trúng một phát đạn, bắn rất chuẩn, bị thương đến điểm yếu.”
Trong lòng La Cường khó tin, một phát là có thể ngủm? Người này là người bình thường sao……
Hồ Nham lẩm bẩm nói: “Sao mà chết gọn gàng như vậy? Lão già này không phải loại người ác sống rất dai à.”
La Cường thật sự sợ Vưu Nhị Gia lại kim thiền thoát xác giả chết, sợ người này lại lừa hắn thêm một trận. Vưu Nhị Gia nắm chặt nhược điểm của hắn, người này trước khi chết đến một câu nói nhảm cũng không để lại, im lìm yên lặng cứ vậy mà chết sao? La Cường cũng không quá dám tin tưởng.
Một đám nhóc con ở một bên câu được câu không mà ồn ào, bất kể bọn họ có chết hay được giảm hình hay không, ăn cơm trước rồi lại nói, lúc này được đội trưởng Thiệu mời khách, lại đến chân dê thơm ngào ngạt, đại ca các anh em xen lẫn cùng một chỗ, chính là nghĩa khí giang hồ, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, hôm nay có rượu thì say hết hôm nay.
Sau khi xem xong《 Phi thành vật nhiễu 》phát sóng hàng tuần kia, cảm giác thật giống như bản thân mình đi lên được hôn một cái; thích phụ nữ thì thích khách mời nữ, thích đàn ông thì thích khách mời nam, theo như nhu cầu, hoà thuận vui vẻ. Một đám người cảm thấy mỹ mãn đứng lên, một đám khó dằn nổi, chạy nhanh trở về phòng giam chui vào ổ chăn, cử động năm ngón tay linh hoạt điêu luyện.
La Cường thất thần, một đứng dậy khỏi băng ghế, đang muốn ra khỏi phòng. Khóe mắt hắn thoáng nhìn người trên màn hình TV, ngây ngẩn cả người.
Trong TV hiển thị các tiêu đề hấp dẫn, tiết mục ẩm thực《 Thực Thượng Tinh Phẩm 》 linh tinh. Mào gà trên đầu người chủ trì được xịt bằng keo vuốt tóc, đeo tạp dề đầu bếp, môi mấp máy bay nhanh, tạo bầu không khí vui vẻ của khán giả. Khách mời đặc biệt của chương trình, là một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng, mặc chiếc áo sơ mi màu be bó sát, quần tây, phác họa ra đường nét đơn giản nam tính, trông vô cùng anh tuấn gây chú ý, khiến người chủ trì sống sờ bên cạnh như trái bí đao làm nền.
Dưới khán đài rất nhiều fans nữ giơ lên cao tấm bản, mặt trên viết “La”, còn đong đưa chân dung hình vẽ của ông chủ La.
“Làm phiền, đừng tắt TV……”
La Cường gọi cảnh sát Tiểu Mã, đang yên lặng đứng, chăm chú mà xem.
La Cường mở miệng nói một câu khiến tất cả mọi người quay đầu, đều sững lại, nhanh chóng nhận ra được, trong phòng một mảnh âm thanh cố tình đè thấp cùng tám nhảm bàn luận.
Hai người trong ngoài TV, hai khuôn mặt lớn lên thật sự quá giống, có người biết trước, có người không biết rõ trước đây, lúc này vừa thấy khuôn mặt tuấn tú trong TV kia, cũng liền biết rõ ai là ai.
“Chậc chậc, mẹ nó thật đẹp trai, năm người, sáu người ……”
“Hai anh em này trông thật giống nhau, quả nhiên là cùng một mẹ sinh ra, giống đến không có điểm nào chạy đi đâu được.”
“La lão nhị, anh em nhà anh nhất định ai cũng rất trâu bò, cũng đều ra dáng nhân tài, khi nào giới thiệu đến cho chúng em làm quen đi?”
……
Đội trưởng Tiểu Thiệu khoanh hai tay trước ngực, eo nhỏ dựa vào cạnh cửa, mắt lạnh nhìn ánh mắt si ngốc của La Cường, không chớp mắt nhìn chằm chằm người màn hình.
Những người ngồi tù đều là người như vậy, đều nhớ đến tình bạn cũ, nhớ người thân.
La Cường đứng ở nơi đó, nhìn ước chừng đến nửa giờ, nhìn thằng ba nhà hắn rất có phong cách bậc thầy mà chỉ bảo bình luận ở trong tiết mục. Hai ngôi sao truyền hình nổi tiếng, một người tên Hiểu Minh, còn có một người tên Tiểu Thần, mỗi người chiếm một cái bệ bếp, mỗi người cầm một dao phay, khiêng một cái nồi, thi đấu nấu ăn trên sân khấu, vội vàng đến đầy đầu mồ hôi tung toé rớt vào trong nồi.
Ông chủ La liếc mắt xem bên trái một cái, bạn cắt miếng thịt này quá dày rồi, thịt xé sợi hương cá mà bạn cắt như vậy thì sẽ thành thịt gậy hương cá mất.
Ông chủ La lại ngó bên phải một cái, bạn bỏ dầu ớt quá nhiều rồi, nồi thịt bò hầm của bạn không thấy thịt đâu, chỉ thấy toàn dầu ớt.
Phần tinh túy nhất của chương trình khiến fan hò hét cuồng nhiệt tất nhiên là anh chủ đẹp trai tự mang tạp dề, đội mũ trắng, đứng ở bệ bếp trước, một đầu bếp chuyên nghiệp tay cầm dao bay lên chém xuống tung bay cắt ra miếng thịt mỏng như tờ giấy, rồi cầm lấy dĩa thịt bỏ vào nồi nấu, tiếng xèo xèo phát ra khiến xương chân người xem mềm cả ra như được hầm đến phát run trong nồi nước với nhiệt độ cao! Mùi thơm ngon khiến fans toàn hiện trường như liếʍ mυ"ŧ mùi hương từ trong không khí, biểu cảm như si như say, ham muốn được chết trong du͙© vọиɠ, muốn ngừng mà không được……
La Cường vẫn luôn xem đến khi phụ đề trên trên màn hình kết thúc, lúc này mới lưu luyến mà rời đi, đáy mắt lóe lên một tia cô đơn nhàn nhạt, người khác cũng không nhìn thấy được, thế nhưng Thiệu Quân nhìn ra.
La Cường đi ngang qua Thiệu Quân, miệng lẩm bẩm lầm bầm, đôi mắt đỏ lên.
Vài ngày sau, Thiệu Tam Gia đưa các lớp đại đội một vào thế tấn công tình cảm, Tam Gia mua thịt dê, mua sủi cảo, trong tủ đông lạnh đấy, cuối tuần hầm thịt dê cho các người.
Lão đại lớp số 7 ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, chậm rãi giơ tay: “Cảnh sát Thiệu, báo cáo.”
Thiệu Quân nhướn mắt: “Anh báo cáo cái gì?”
La Cường nói: “Bố muốn xin lập công khen thưởng.”
Thiệu Quân: “…… Không phải cho anh thịt dê để lập công khen thưởng rồi à? Anh còn muốn gì?”
La Cường: “Bố muốn ăn thịt dê hầm của thằng ba nhà chúng tôi, sủi cảo, bên ngoài bán không ngon bằng nó làm, kém xa.”
Thiệu Quân: “Thịt dê này tôi đem đến là từ trong nông trại mới gϊếŧ, hiện tại vẫn còn rất tươi, nấu món súp hầm thịt lên đảm bảo ăn ngon lắm!”
La Cường bĩu môi, thân hình to con mà cứ y như con nít đòi kẹo, giọng nói vững vàng: “Bố không chịu đâu……chỉ muốn ăn cái kia cơ.”
Thiệu Quân: “……”
Thiệu Quân xách túi cho La Cường xem, không cam lòng mà nói: “Tôi có thể mua cho anh sủi cảo ngon nhất ở bến tàu Loan Tử!……Cũng hơn 30 nhân dân tệ 1 túi sủi cảo, rất đắt đó!……”
Thiệu Quân nghiến răng, thằng ba, thằng ba nhà các anh, quay đầu lại tôi sẽ xé tên khốn thằng ba nhà anh rồi bỏ vào cái nồi to ở nhà ăn để hầm đến khi nhừ mới thôi! Sau đó ông nội đây sẽ cho anh nếm thử thịt thằng ba nhà anh có ngon hay không?
……
Vài ngày sau, tin đại đội một được giảm hình phạt được đưa xuống.
Cách lần giảm hình phạt gần nhất còn chưa tới hai năm, theo như quy tắc không thể giảm thường xuyên như vậy, nhưng người viện kiểm sát đã thông báo trưởng nhà tù và đội trưởng Thiệu, lúc này tập thể lớp số 7 và lớp số 3 lập công lớn, trải qua suy tính quyết định vì tình huống đặc thù ban nên tặng khen thưởng, theo sau hạ văn kiện giảm hình phạt chính thức.
Lại Hồng Binh bị thương, bản thân lại có tàn tật, chấp thuận cho phép đi chữa bệnh tạm tha, chấp hành giám sát bên ngoài, hơn nữa cho trợ cấp sinh hoạt.
Ngụy Truyền Lâm và sinh viên giảm 5 năm thời hạn thi hành án. Nhím Gai còn có hai năm cơ bản có thể thuận lợi ra tù, được tự do.
Hồ Nham có biểu hiện tốt trong tù, lần này chấp thuận tạm tha, chịu hình phạt bên ngoài nhà tù bản xứ, định kỳ phải đến đồn công an báo cáo.
Hoàn cảnh của Trần Hữu Thuận phù hợp với chính sách ân xá cho các tù nhân ở Tứ Xuyên sau trận động đất, đặc biệt thông qua tạm tha trước, quan hệ hồ sơ được chuyển đến địa phương, về nhà chăm sóc vợ con, làm nông nghiệp, tham gia trong việc tái thiết quê hương của mình.
La lão nhị thì sao?
La lão nhị là người bị phạt nặng nhất trong nhóm này; người khác còn lại ba bốn năm, bảy tám năm, hắn còn những hai mươi năm. Ý định của viện kiểm sát đã xuống, La Cường giảm xuống còn mười ba năm.
Thời hạn giảm án chung thân theo như quy tắc ít nhất là mười ba năm, hơn nữa những năm trước khi thụ án chung thân đều tiêu phí vô ích, theo như luật không thể tính. Mặc dù La Cường lại lập công giảm hình phạt, trong khoảng thời gian ngắn rất khó đi ra ngoài —— trừ phi mấy người đại đội ba đại đội bốn cách bị rút não, trong thời gian ngắn cho chúng ta thêm một trận bạo động vượt ngục thì còn mặc may.
Mười ba năm, sau khi đi ra ngoài người này cũng già rồi. Mục đích của công an cùng cơ quan kiểm sát cũng vừa lúc cũng chính là như vậy: một nhân vật như La lão nhị phạm nhiều vụ án mạng tiềm tàng tính nguy hiểm cực đại đối với xã hội, chính là nhốt anh đến già rồi, đến khi anh không được, hoàn toàn đánh mất hy vọng năng lực tinh thần và thể lực để đi làm loạn thì mới thả anh đi ra ngoài.
****
Trưởng nhà tù phê duyệt phần thưởng đặc biệt cho anh hai La, mời ông chủ La vào nhà giam, ăn một bữa cơm đoàn viên.
La Chiến vừa nghe anh mình có triệu hoán, đã treo bảng ngưng kinh doanh một loạt cửa hàng mặt tiền, tiệm ăn gia đình trong một tuần, tung tăng chạy thẳng đến nông trường Thanh Hà, khiêng mấy thứ chuyên dùng cho đầu bếp đến.
Trải qua một sự kiện nổi loạn, hiện tại ra vào khu vực nhà giam kiểm tra vô cùng nghiêm khắc, La Chiến nộp lên hết tất cả đồ trong bao, bị mấy chiến sĩ cảnh sát vũ trang vây quanh trong phòng tối, lấy họng súng chỉ vào, cởi hết quần áo tra xét.
La Chiến cởi hết chỉ còn cái qυầи иᏂỏ, một thân cơ bắp rèn luyện rắn chắc xinh đẹp chọc đến mấy cảnh sát vũ trang đều âm thầm nhìn anh ta. Mấy cảnh sát vũ trang trẻ cũng không phải có hứng thú với đàn ông, mà là giữa đàn ông đều để ý dáng người, để ý kích cỡ lớn nhỏ đũng quần, nhìn thấy người đàn ông dáng đặc biệt tốt, nhịn không được cũng ngắm vài lần, ở trong lòng khoa tay múa chân chung quanh.
Cảnh sát vũ trang lay động xong quần áo của La Chiến, họng súng vừa chuyển, chỉ vào người phía sau La Chiến: “Cậu.”
La Chiến quay đầu lại, nháy mắt người phía sau: Cưng à, vất vả, cởi ra đi?
La Chiến và người nhà của anh ta vào. Lần này là anh ta cố ý dẫn theo cảnh sát Tiểu Trình chính thức ra mắt anh trai ruột.
Trình Vũ hơi nhíu mày, nhìn họng súng chiến sĩ của cảnh sát vũ trang nhỏ, lại nhìn nhìn La Chiến.
Trình Vũ không giống La Chiến, La Chiến không biết xấu hổ, ai bắt cởi cũng như gấp không chờ nổi mà khoe thân cho người ta xem. Trình Vũ là ai? Trình Vũ có thể cởi đồ trước mặt người ngoài sao? Trình Vũ trước mặt mẹ ruột còn không lộ qυầи ɭóŧ nữa là.
La Chiến vừa thấy Trình Vũ đối mặt họng súng mà vẫn ngầu lòi tay cắm túi quần như thế, cứ y như Lưu Hồ Lan thà chết chứ không chịu khuất phục, chạy nhanh quay đầu nói: “Cảnh sát đồng chí à, cậu ấy cũng coi như cùng nghề cách vách của các anh, chiến hữu, đừng tra xét cậu ấy nha, hay là các anh cứ kiểm tra bố đây thêm một lần đi? Cứ tùy ý kiểm tra tôi nè!”
Trình Vũ lười đến nghe La Chiến lắm mồm nói nhảm, mặt không chút cảm xúc lấy ra giấy chứng nhận cảnh sát sáng chói từ trong túi ra: “Đôn công an phân cục phía tây Hậu Hải.”
Trình Vũ âm thầm bĩu môi, liếc mắt trừng La Chiến: “Mặc quần áo vào.”
La Chiến cọ cọ mu bàn tay Trình Vũ, dỗ vợ đẹp: “Khó được tới một chuyến, đều là người một nhà, ăn một bữa cơm sum vầy……”
Trong đại sảnh nhà ăn khu nhà giam số 3, sau tấm kính lớn trong suốt sáng sủa, ông chủ La đội mũ cao ăn mặc tạp dề, trán thấm mồ hôi, đâu vào đấy mà bận rộn. Nhào bột, cán da, xắt rau, băm nhân, mọi thứ đều tự mình làm lấy, không cần người khác giúp.
Anh của anh ta ngồi duỗi chân điểm danh gọi tên, muốn ăn sủi cảo thằng ba nhà tôi gói, nhân người khác băm, vỏ người khác cán, có thể bằng sủi cảo thằng ba nhà chúng tôi làm sao?
Đều không phải mùi vị như vậy!
Một đám nhãi con đại đội một ngồi đầy nhà ăn, bưng khay cơm, mắt trông mong, y như một đám sóc nhỏ, cực kỳ hâm mộ mà nhìn đầu bếp La nổi tiếng số một số hai Bắc Kinh nặn ra từng miếng sủi cảo trắng trẻo mập mạp, suy nghĩ có thể chia ra ba dưa hai táo đỡ thèm cũng được; trên bếp đang hầm canh thịt dê, mùi thơm đậm đà bay đầy phòng.
La Cường phóng khoáng ngồi ở đó, một chân đặt ở trên ghế, ánh mắt nhìn người ta bằng nửa con mắt, đáy mắt che dấu không được đắc ý cùng khoe ra mãnh liệt.
Nhìn thấy không? Đây là em trai ruột của bố chúng mày đấy. La Tam ở bên ngoài khoe khoang trâu bò thế nào, chỉ cần một câu của bố chúng mày bảo nó đến, nó dám không tới, ngoan ngoãn đến ngay để gói sủi cảo cho bố chúng mày đấy nhá!
Thật ra người càng lớn tuổi, càng thêm để ý cái này, muốn được người thân để ý, muốn thể hiện phong thái của anh lớn.
La Tam ngẩng đầu hỏi lão Nhị: “Anh, anh thích vỏ nhân vị rau cần bọc nhân tôm bóc vỏ rau hẹ và ba lòng đỏ trứng, phải không?”
La Cường gật đầu, trong lòng vừa lòng, thằng ba còn nhớ anh nó thích ăn cái gì nhất.
Mắt Thiệu Quân liếc xéo La Cường, trong lòng lải nhải như tiếng mèo kêu, nói: “Rau cần rất đắng, tôi không thích ăn.”
La Chiến: “……”
Thiệu Quân bĩu môi: “Ăn rau hẹ xong tôi ợ hơi, nghe mùi sẽ muốn ói, trên bàn đừng để rau hẹ, nếu không tôi sẽ khó chịu cả ngày.”
La Cường im lìm mà nhìn Bánh bao nhà hắn, Thiệu Quân gặm đầu ngón tay, ông nội đây mất lá lách, tôi khó chịu vậy đấy.
La Cường cưng chìu mà nắm lấy ngón tay đang gặm Thiệu Quân, nhỏ giọng vuốt ve an ủi: “Muốn ăn nhân gì nè? Bảo thằng ba làm cho em.”
Thiệu Quân xoay chuyển tròng mắt, đột nhiên nhìn thẳng về phía Trình Vũ đang im lặng ngồi ngay thẳng bên cạnh: “Em vợ này, cậu thích ăn nhân gì?”
Trình Vũ phun ra ba chữ: “Bầu.”
Đôi mắt Thiệu Quân chớp chớp, quay đầu lại nói với đầu bếp La phía sau tấm kính lớn: “Vậy tôi sẽ ăn cải thìa!”
Trình Vũ: “……”
La Chiến: “……”
La Cường ném cho thằng ba nhà hắn một ánh mắt trấn an, đứa nhóc này trước nay đều lòng dạ hẹp hòi như vậy đó, bố còn thua đứa trẻ này, nhường cậu ấy, mặc cho cậu ấy dày vò đi.
La Chiến dùng ánh mắt bi ai thê lương nhìn hai thau cần tay thái nhỏ với đống tỏi tây trên thớt đã được băm đến tỉ mỉ……
Thiệu Quân một chân đạp lên trên ghế, dùng răng nanh gặm quần, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm hai người kia, còn rau cần, rau hẹ, bầu, đều là bắt nạt ông nội đây, cải thìa trong đất vàng lại không mẹ thương, không ai yêu, một bụng uất ức còn chưa có chỗ trút đâu!
Sủi cảo trắng lớn mới hấp ra còn nóng hổi bày trên từng mâm , từng mâm một mà bưng lên bàn, vỏ mỏng nhân nhiều , một cái sủi cảo bằng một cái bánh bao nhỏ, thể hiện được tính cách của người đàn ông phương Bắc vừa hào phóng , khí khái lớn, lại rộng rãi.
Nồi nước thịt dê màu trắng sữa sôi trào đặt ở giữa bàn, La Cường duỗi đũa ra gấp một cục thịt to, dùng răng nanh cắn xé, biểu cảm này như con thú già bị đói lâu năm, ăn đến khóe miệng đều dính đầy nước thịt, sau gáy đổ ra mồ hôi nóng. La lão nhị ăn bữa cơm sum vầy này, trên bàn cơm mùi hương cay cay lượn lờ xung quanh, ở giữa mặt mày thoáng chốc dịu dàng thắm thiết.
Bản thân La Chiến chính mắt nhìn anh hai mình ăn một cái đùi thịt dê vào bụng, ngấu nghiến như gặm, lấy tốc độ khiến mắt người khác chưa kịp chớp một cái mà ăn, xử lý luôn cả hai cái sủi cảo lớn để trên bàn.
La Chiến thật cẩn thận hỏi: “Anh, ngon không?”
La Cường lau miệng, gật đầu hừ nói: “Ngon. Thằng ba này, tay nghề có tiến bộ rồi đó.”
La Chiến thở phào một hơi, bưng Coca lên thay rượu cùng anh trai mình vui vẻ làm mấy ly, trong ánh mắt hai anh em hiện lên vẻ hăng hái khác thường
Trình Vũ bưng ly trà hoa cúc nhỏ kính La Cường một ly, hai người âm thầm đánh giá, phân cao thấp, cũng chưa nói chuyện. La Cường híp mắt cười lạnh, nhóc con cảnh sát Trình, dạ dày dưỡng khỏe lại chưa? Lại sinh khí dồi dào như thế? Hừ, chăm sóc người của bố mày cho tốt, chăm sóc không tốt làm sao để mông thằng nhỏ bị rách thêm một lỗ thì nửa cái dạ dày còn lại cũng coi chừng đấy.
Một tay Thiệu Quân kẹp sủi cảo, một cái tay khác vẫn luôn nhéo đùi La Cường.
La Cường ngấu nghiến ăn, không chút nào để ý, Thiệu Quân xoa ở dưới hắn, véo hắn, từ từ xoa đến cứng, phồng lên khiến đũng quần hơi động một chút, cứng đến Thiệu Quân không ngừng lén ngó phía dưới bàn, ngó đến cả người nóng lên, trên mông giống như có cục u ghẻ lở vậy……
Đám người lớp số 7 ăn xong chầu này, không qua bao lâu liền phải ai đi đường nấy, bữa cơm này chính là bữa cơm chia tay.
Mấy nhãi con lần lượt từng kính trà lão đại, trong tù ngần ấy năm, cũng không có một bữa cơm đoàn viên thoải mái, hôm nay được chiêm nghiệm lại là sắp chia tay.
La Cường dặn dò Thuận Tử: “Về nhà rồi nhớ chăm sóc vợ con cho thật tốt, đừng phạm sai lầm nữa.”
Thuận Tử dùng sức gật đầu, nói không nên lời.
La Cường: “Còn có mày, Tiểu Ngụy, biết điều mà ở lại thêm hai năm đi, mày cũng sẽ sớm được ra ngoài thôi.”
Nhím Gai sờ đầu, còn rất vui vẻ: “Vậy em có thể ở bên cạnh đại ca thêm hai năm nữa.”
Hồ Nham rầu rĩ mà mở miệng: “Em không muốn được tạm tha. Bọn họ thả em ra ngoài làm gì cơ chứ?”
La Cường nói: “Tiểu Hồ, cậu có tay nghề, lần này đi ra ngoài mở cửa tiệm, cố gắng kiếm tiền sống cho tốt.”
Hồ Nham nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chúng em đều đi rồi, còn anh phải làm sao đây? Anh chỉ có một mình, bên cạnh không có ai che chở, trong tù lỡ có thằng nào bắt nạt anh thì làm sao đây!”
La Cường cười ra tiếng, rút điếu thuốc trong miệng ra, ánh mắt thâm thúy: “Mẹ nó ai dám bắt nạt bố chứ? Thằng nhãi con, gan lớn thật, còn muốn che chở tôi……Bố không cần người khác che chở, có một ngày bố mày cũng sẽ được đi ra ngoài thôi.”