Lương Tử bị đánh vào khí quản, ngất đi dưới góc tường, co giật, trong miệng thở hổn hển từng hơi.
Không đợi La Cường phản ứng, Vưu Nhị Gia giành trước, lại hung hăng đánh một cú vào tên xui xẻo kia một lần nữa, làm thằng nhãi này ngủ tiếp thêm mười lăm phút.
Ánh mắt La Cường lạnh lùng ngó xem động tác của đối phương, trong lòng đã hiểu rõ, Vưu Nhị Gia mới thật sự là con cá lớn ẩn phía sau màn, sâu đến nỗi một bầy sói não tàn Trương Đại Hổ, Lương Tử cũng không biết nổi sự thật, không biết bộ mặt thật của người này, chỉ coi ông già này như người đưa tin.
Mắt La Cường lạnh lẽo nói: “Nhị Gia, ngày hôm nay lão già ngài hiện thân là có chuyện gì muốn nói với tôi đúng không?”
Vưu Nhị gia: “Ồ, thế mày nghĩ thế nào?”
La Cường: “Có chuyện gì thì cứ nói.”
Vưu Nhị Gia gằn từng câu từng chữ tung ra điều kiện của ông ta: “Lão Nhị, tao muốn ra tù, mày không được cản.”
La Cường nghiêng đầu, hừ nói: “Ông ra tù, chỉ còn mình tôi ở lại đây đếm lịch, tại sao tôi lại phải để ông ra ngoài?”
Tình hình trên bàn đàm phán đột nhiên thay đổi bất ngờ.
Vưu Nhị Gia: “Chẳng lẽ mày muốn chắn đường tao sao?”
Bên môi La Cường trồi lên một nụ cười nghiền ngẫm, bố cản đường ông thì sao nào? Bố chỉ cần một câu tố giác thôi, làm gì được nhau?
Vưu Nhị Gia nhìn chằm chằm người, đột nhiên cười, cười đến kì lạ: “Lão Nhị, mày với tao giống nhau sao? Mày cứ ngồi yên ở chỗ này đi, mẹ nó ít nhiều gì thì cũng được dễ chịu, giường sô pha trong văn phòng của đội trưởng Thiệu, thật sự ngủ rất thoải mái đấy.”
Lão Vưu cố ý uy hϊếp La Cường, La Cường không yếu thế chút nào: “Bớt mẹ nó lấy chuyện này ra chặn tôi, ông có chứng cứ sao? Ông không có bằng chứng để nói thì có thể làm gì được tôi?! Mỗi ngày bố mày cᏂị©Ꮒ toàn bộ cảnh sát ở nhà tù Thanh Hà này mỗi thằng một lần, bố mày sợ người khác biết à!”
Đáy mắt Vưu Bảo Xuyên đột nhiên lộ ra màu đỏ sẫm: “Họ La, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ông mày không muốn ra tay với mày thì mày đừng mơ cản được tao! Đừng tưởng rằng ông mày không biết, thằng nhãi mày làm thịt Đàm Lão Ngũ, là chính mày diệt luôn cả nhà họ Đàm, quả thật mày ăn một bữa quá lớn rồi đấy! Thế nào? Mày còn muốn một ngụm nhai luôn tao sao?!!!”
Mặt La Cường bỗng dưng biến sắc, vẫn không nhúc nhích, không rên một tiếng.
Máy lọc nước bị hỏng, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống, trong căn phòng nhỏ chỉ nghe được tiếng tim đập kịch liệt của mỗi người ……
Gừng càng già càng cay, Vưu Bảo Xuyên là người lăn lộn từng trải, hai mươi năm trước chính là đại ca xã hội đen thủ đô, được xưng bá chủ đứng đầu, cái danh người đứng hàng số má trên giang hồ không phải là hư danh.
Cơ bắp trên mặt Vưu Bảo Xuyên từ từ rung động, cười lạnh nói: “Thế nào, Lão Nhị, sao không nói gì nữa?”
La Cường híp mắt nhìn chằm chằm người, âm thầm cắn răng, nú răng thấm máu.
Khi hắn vượt ngục làm việc, sao sẽ nghĩ đến sau lưng có một con chim già khôn khéo nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn?
Hắn ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, hắn làm tất cả, đối phương không thể không nhìn ra được. Lúc trước vẫn là hắn quá sơ suất.
Đáy mắt Vưu Bảo Xuyên lóe ra tia sắc bén: “Tao nói đúng rồi phải không, vụ án của Đàm Lão Ngũ là do mày làm. Công an không tìm ra được, nhưng ông mày biết chắc, ngoại trừ La lão nhị mày, còn ai có bản lĩnh lớn như vậy, ai có thể làm chuyện này đến gọn gàng như vậy? Không có người nội ứng ngoại hợp, sao mày có thể làm được chuyện thần không biết quỷ không hay này?…… Chỉ có mày thôi La Cường.”
La Cường lại ngậm một điếu thuốc, hung hăng cắn lấy đầu lọc, mùi vị bị người ta bóp chặt mạng uy hϊếp khiến gân xanh của hắn nổi lên, muốn cắn người.
Giờ này khắc này hai bên đã lột hết tất cả rụt rè và ngụy trang trên mặt xuống, lộ ra bộ mặt trần trụi chân thật máu chảy đầm đìa.
La Cường lạnh lùng hỏi: “Cuối cùng là ông muốn thế nào?”
Vưu Bảo Xuyên trầm ổn nói từng câu từng chữ: “Ba ngày sau bắt đầu, mày đứng ngoài cuộc, đừng gây chuyện gì. Mày dám cản trở việc tốt của ông mày, tao sẽ kéo theo mày và cả thằng bạn nhỏ của mày chết chung.”
“Nếu chuyện của ông mày thành công, toàn bộ đội trưởng quản giáo khu nhà giam số 3 sẽ phải chịu hình thức kỷ luật, bị điều tra mất chức, tự bản thân La lão nhị mày cứ cân đo đong đếm thử xem, một cảnh sát để phạm nhân vượt ngục chịu xử phạt lớn hơn, hay là trách nhiệm trợ giúp La nhị mày ra khỏi tù gϊếŧ người lớn hơn!”
Hai mắt La Cường đỏ lên, bị một câu nói cực kỳ trần trụi thẳng thừng này uy hϊếp, đâm thẳng đến thần kinh, như bị đấm một cú vào bên mặt……
Một đêm đó, tất cả nhân viên đều quay lại phòng giam trước đúng giờ tắt đèn, đội trưởng quản giáo trực ban cũng chưa ai phát hiện ra ba người La Cường, Lương Tử, Giả Phúc Quý này đã mất tích suốt một khoảng thời gian, trong căn phòng sau bếp đã trải qua một trận chiến, phá hủy một sọt cà tím cải trắng.
****
Ban ngày, La Cường nhân cơ hội quét tước vệ sinh ở tòa nhà văn phòng, lén vào trong văn phòng Thiệu Quân, hai người lại cọ xát, dính lấy nhau.
Bây giờ La Cường cũng được coi như là người già ở trong khu nhà giam, công tác và biểu hiện hằng ngày không tồi, bởi vậy trưởng nhà tù và quản giáo đều tin tưởng hắn, hắn thuộc về một trong số ít phạm nhân được phép ra vào tòa nhà văn phòng…….
Thiệu Quân cởi bỏ trang bị trên thắt lưng, kéo áo sơ mi từ trong thắt lưng ra, nhếch miệng cười, eo nhỏ lắc lư trong phòng làm việc, tâm trạng rất tốt ngâm nga một bài hát.
La Cường tưới một hàng cây nhỏ trên bậu cửa sổ rồi dọn dẹp sạch sẽ giường sofa, giá sách và bàn làm việc. Nếu không phải lâu lâu hắn lại đến dọn dẹp cho Thiệu Quân thì trong phòng này có thể bừa bộn đến mức không cách nào đặt chân vào.
Hai tay Thiệu Quân chống ra sau, ngồi trên bàn nhìn La Cường dọn dẹp cho y……
Dáng vẻ này của La Cường cũng chỉ xuất hiện ở trước mặt y, mỗi lần Thiệu Quân suy nghĩ như vậy, những uất ức vô vọng ở trong lòng, tất cả đều phai nhạt.
La Cường dọn dẹp xong, ném giẻ lau vào thau rửa mặt ở xa, ném rất chuẩn, sau đó chậm rì rì đi đến trước mặt Thiệu Quân, thân thể kẹp giữa hai chân Thiệu Quân, ôm lấy eo. Thiệu Quân bưng mặt La Cường, hai người lẳng lặng hôn môi, môi lưỡi dây dưa không tiếng động, an ủi lẫn nhau……
Thiệu Quân đưa cho La Cường một máy ghi âm bỏ túi cùng với bảy tám cái đĩa CD: “Này, cho anh.”
La Cường đùa nghịch ở trong tay, thấp giọng hừ nói: “Lại làm chuyện vớ vẩn, tiêu tiền lung tung.”
Thiệu Quân: “Sợ buổi tối anh ở trong nhà giam buồn chán, cầm nghe chơi đi.”
La Cường: “Buổi tối có buồn, bố cũng chỉ cần nhớ đến em là đủ rồi.”
Thiệu Quân đắc ý cong khóe miệng.
Kể từ lúc Thiệu Quân biểu diễn một bài ở bữa liên hoan lần trước, làm cho La Cường nổi điên một trận, y liền biết La Cường cũng thích này kia. Y chạy đến rất nhiều cửa hàng ghi âm và ghi hình, cố ý tìm kiếm, tìm lại mấy CD ca khúc cũ lưu hành những thập niên 80-90, La Đại Hữu, Thái Cầm, Triệu Truyền, Dick and Cowboy gì gì đó, đối với chàng trai hiện tại mà nói đã hoàn toàn hết thời, chỉ có những người niên đại đó thích nghe, nhớ chuyện xưa.
La Cường lật xem màu sắc bìa mặt rực rỡ của CD, hừ một tiếng: “Mấy thứ này có là gì, thằng ba nhà chúng tôi cũng biết hát, nó hát còn hay hơn cả ngôi sao lớn.”
Thiệu Quân liếc hắn: “Ui, phải không? Vậy lần tới không cần tôi đi mua nữa, trực tiếp kêu chú ba nhà anh ghi âm vào đĩa nhạc rồi đem tới biếu anh đi!”
La Cường nhếch miệng vui vẻ, thích nghe mấy câu chua chua của Bánh bao.
Thiệu Quân còn khó chịu, lẩm bẩm nói: “Anh ta hát hay hơn tôi sao?”
La Cường: “Giọng của thằng ba là giọng đàn ông thô, hát bài của Triệu truyền, không lẳиɠ ɭơ như em vậy.”
Thiệu Quân: “Cút xéo cho tôi.”
La Cường duỗi tay bóp mông Thiệu Quân, Thiệu Quân che lại vọt chạy……
Thiệu Quân chạy đến ngồi trên bàn, ngồi thẳng người, chặn lại tay La Cường: “Lão Nhị, có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Thiệu Quân cau mày, có chút bất đắc dĩ: “Lão Nhị, tôi…… Có thể hai ngày nửa tôi phải đi công tác, xuất ngoại khảo sát, anh nói tôi có nên đi không?”
Thiệu Quân muốn nói chính là chuyện này, năm trước vừa mới thăng chức đội trưởng một đại đội, lên một cấp cảnh ty, hiện nay quản lý hơn tên 5-60 phạm nhân trong đại đội một. Cảnh hàm, quan hàm cao, hoạt động ngày thường lung tung rối loạn cũng nhiều. Mở họp, học tập chính trị, những chuyến công tác xuyên đơn vị là không thể thiếu, gần đây trưởng quản giáo bảo y xuất ngoại tham gia một đoàn khảo sát đến Mỹ một chuyến.
Thiệu Quân nói: “Tôi vốn đã từ chối, nói tôi không đi, nhưng cấp trên nhất quyết muốn tôi phải đi! Nói những người đủ tiêu chuẩn đi nước ngoài đều đã xuất ngoại, còn những người không ra nước ngoài thì cũng chưa được xếp hạng, nên muốn tôi đi.”
La Cường hỏi: “Xuất ngoại khảo sát gì?”
Thiệu Quân khinh thường nói: “Khụ, quên mất anh còn chưa biết cơ quan đơn vị này, khảo sát cái chó má ấy, chính là dùng tiên thuế của dân tổ chức đi ra ngoài chơi một vòng khắp nơi, đến Washington, New York, Chicago, San Francisco, còn có Las Vegas, nói là khảo sát chủ nghĩa tư bản văn minh tiên tiến nhân quyền nhân đạo của hệ thống quản lý nhà tù các quốc gia phương Tây, giống như tám nhảm chuyện gà trống đẻ được ba quả trứng…… Tôi lại rất lười không có hứng mà thèm đi với đám lãnh đạo đó.”
La Cường trong lòng đột nhiên khẽ động, đáy mắt lập loè: “Nếu em đi, ngày nào sẽ đi?”
Thiệu Quân nói: “Bọn họ còn rất gấp gáp, là ngày mốt, buổi trưa ngày đó sẽ lên máy bay rời đi.”
La Cường: “……”
Ngày mốt……
Thiệu Quân không vui mà lải nhải: “Tôi nói bọn họ cũng quá nóng nảy rồi, tôi còn chưa nghĩ xong đâu ……Với lại bọn họ còn muốn dừng một chuyến ở bờ biển phía đông, kéo dài qua phía tây nước Mỹ, nói muốn chơi ba tuần! Ba ngày thì còn đỡ, nhưng tôi không muốn đi lâu như vậy.”
Ý Thiệu Quân rất rõ ràng, y không muốn tách khỏi La Cường lâu như vậy, hai người đều dính mỗi ngày, thân thiết nóng bỏng, tốt hơn bất cứ nơi nào khác.
Xương hông La Cường được quấn giữa hai chân của Thiệu Quân, cọ xát phần bên trong đùi Thiệu Quân, giương mắt nhìn, ánh mắt hai người đối diện.
La Cường mở miệng nói: “Đi đi.”
La Cường nói không cho phản bác, một câu quyết định thay Thiệu Quân: “Em đi đến báo lại với khảo sát đoàn, ngày mốt rời đi, bố muốn em đi.”
Thiệu Quân dùng ngón cái sờ sờ cằm, liếc mắt nhìn người: “Tại sao?”
La Cường: “Không trăng sao gì cả.”
Thiệu Quân híp đôi mắt hợp kim Titan mắt, quan sát La Cường: “Nếu tôi đi ba tuần, thứ đồ chơi kia của anh thì sao? Không phải sẽ tìm người khác đó chứ?”
La Cường khinh thường nói: “Nửa năm bố đây không chịu nổi à?”
Thiệu Quân nhìn kỹ La Cường sau một lúc lâu, không thể nhịn được nữa, đột nhiên chất vấn: “Mã Tiểu Xuyên trông rất đẹp trai nhỉ?”
La Cường: “……”
Thiệu Quân nghiến răng: “Cậu ta rất đẹp đúng không?!”
La Cường cười nhạt: “Không, em đẹp hơn, trong cái chuồng heo ở nông trường Thanh Hà này em là đẹp nhất!”
Thiệu Quân hiện tại là đội trưởng, từ khi Mã Tiểu Xuyên được phân đến khu nhà giam số 3 chính là tân binh quản giáo đại đội một của bọn họ, lẫn vào người trên kẻ dưới cũng không tệ, nhân duyên đặc biệt tốt. Mã Tiểu Xuyên cũng thường xuyên tới lớp số 7 nói chuyện phiếm, tìm mấy người La Cường tán dóc, còn mang đồ bên ngoài vào cho mấy nhãi con lớp số 7, cũng để Thiệu Quân âm thầm nhìn thấy, chọc đến bệnh cũ lòng dạ hẹp hòi của Thiệu Tam Gia lại tái phát.
Thiệu Quân ngồi ở trên mép bàn với tới, lấy chân đá La Cường, một tay La Cường bắt lấy chân Thiệu Quân gác ở trên vai chính mình rồi dùng sức ép Thiệu Quân ngửa ra sau ngã vào trên bàn.
Bàn làm việc mới vừa dọn dẹp xong lại bị nước bắn tung tóe……
Thiệu Quân kêu la bị La Cường đè ở dưới thân.
“Lão Nhị, nếu anh dám có chuyện gì gạt tôi, anh cứ chờ tôi lấy dây lưng đến quất chết anh đi!”
“Ưm…… Tôi quất chết……anh……”
“Ừ……”
……
La Cường đúng thật là có chuyện giấu diếm, chuyện lớn.
Lúc này Tam bánh bao rời khỏi Thanh Hà, ra nước ngoài theo đoàn khảo sát vớ vẩn gì đó, hoặc là đến chỗ nào cũng được, chỉ cần đừng ở trong nhà tù, đừng bị liên lụy là được, La Cường nghĩ như vậy.
Đàm Long nổi loạn làm Thiệu Quân bị thương, khiến Thiệu Quân đang sống sờ sờ phải cắt bỏ lá lách, La Cường tuyệt đối không cho phép thảm kịch đau đớn tột cùng đó lại xảy ra thêm một lần nữa ở trước mắt hắn.
Trong lòng hắn khắc sâu câu uy hϊếp kia của Vưu Nhị Gia, có mấy câu hắn không thể nói trước mặt Bánh bao, sợ này đứa trẻ tức giận, thiếu kiên nhẫn.
La Cường cũng thẳng đến hôm nay mới làm rõ, tại sao Đàm Long lại chết.
Tính tình Đàm gia thiếu gia thích khoe khoang, ở khu nhà giam lúc nào cũng ngang ngược kiêu ngạo cứng đầu, lại hữu dũng vô mưu*. Cậu ta và Giả Phúc Quý cụ Giả ở cùng một đại đội hai, quả thực chính là một con cá nằm trên cái thớt, bị người ta làm chết chỉ là chuyện sớm muộn. Con sói con mặt ngoài là bị anh hai La hắn ba quyền hai chân đánh chết, trên thực tế đây là cái bẫy, bản thân La Cường và Đàm Long giống nhau, chỉ là một quả quân cờ trong cái bẫy của người ta bày ra.
(1)* Hữu dũng vô mưu : chỉ có sức mạnh, cốt cậy vào sức mạnh, không có mưu trí gì.
Sau lưng một đám người, đúng là lợi dụng xúc động nóng nảy, hành động theo cảm tính của Đàm Long, hai bên gây xích mích, châm lửa, thúc giục vội vàng mắt nhìn Đàm thiếu gia tự tìm đường chết; có lẽ cũng đã từng bỏ thuốc vào đồ ăn của Đàm thiếu gia, chính những yếu tố này đã khiến người này xung động bạo lực.
Phạm nhân “Già yếu bệnh tật” ngày đó bị một chân Đàm thiếu gia đá ngã xuống đất dẫn phát cuộc nổi loạn chính là Vưu Bảo Xuyên.
Mà nhào lên ra tay đánh với Đàm Long đầu tiên chính là tên quản giáo béo đã bị Vưu Nhị Gia âm thầm dùng tiền mua chuộc từ sớm, kích động Đàm Long nổi loạn tranh đấu với La Cường, đạo diễn một màn mượn đao gϊếŧ người.
Chỉ là ngày đó bọn họ không dự đoán được Thiệu Tam Gia sẽ ra tay. Thiệu Quân ngoài ý muốn bị cuốn vào chiến cuộc, cũng ép La Cường không thể không ra tay. La Cường thành con dao trong tình thế lộn xộn, máu đổ nhà ăn.
Đàm Long bất luận là chết dưới họng súng hung bạo của cảnh sát vũ trang, hay là chết trong tay La Cường, tóm lại cũng không có thể tránh được kết cục bi thảm chết bất đắc kỳ tử.
Nhóc con họ Đàm sau lưng âm mưu vượt ngục, hiện tại xem ra ấu trĩ buồn cười cỡ nào, đào một cái đường hầm ở vườn rau, từ dưới nền đất có thể chui ra ngoài được sao?
Cảnh sát ở hai đầu tưới nước vào bên trong, cậu ta không chết đuối mới là lạ!
Hành động vượt ngục này chính là người phía sau lừa gạt Đàm Long, lợi dụng tâm lý họ Đàm cấp bách muốn đem con trai ra khỏi nhà tù. Đường hầm vượt ngục chỉ là bề ngoài, căn bản chính là đường chết, dời đi tầm mắt, che dấu âm mưu nổi loạn sâu hơn bí mật hơn ở sau lưng, là một cuộc bạo động vượt ngục thật sự do Vưu Nhị Gia một tay lên kế hoạch!
Trong đầu La Cường đã có tính toán, nhưng kế hoạch của hắn, không có một nước cờ Thiệu Quân này, hắn muốn bảo đảm Thiệu Quân bình yên vô sự.
Đợi cho mấy tuần sau Thiệu Quân từ Mỹ trở về, bản thân không thành công thì xả thân…… Tóm lại không liên lụy Bánh bao cưng.
Đêm đàm phám đó, La Cường đã nói điều kiện duy nhất với Vưu Nhị Gia.
La Cường nói: “Lão già ngài làm nổi loạn phòng giam, tất nhiên sẽ liên luỵ đến quản giáo trực ban, ông có thể thoát ra ngoài mà không làm bị thương đến cảnh sát không? Người của tôi thiếu đi một cọng lông, tôi tuyệt đối cùng ông liều cái mạng này.”
Vưu Bảo Xuyên cười: “Lão Nhị, tao biết mày muốn nói cái gì, thằng nhãi mày hóa ra mẹ nó lại là kẻ si tình……Ông mày đã kiểm tra qua danh sách trực ban rồi, buổi tối ngày đó, đội hai chúng tao là Chu Tiểu Tân cùng với Mã Tiểu Xuyên đội một tụi mày trực ban, người tình của mày ngày đó không đi làm. Muốn chết cũng là hai thằng cảnh sát Chu Tiểu Tân với Mã Tiểu Xuyên kia, mày yên tâm chưa?”
La Cường gật gật đầu, lòng dạ lãnh lẽo thật sự không để tâm sống chết của đội trưởng Tiểu Chu với cảnh sát Tiểu Mã kia, hắn cũng không rảnh lo.
Biểu cảm Vưu Nhị Gia phức tạp, chế nhạo nói: “Tao nói này Lão Nhị, ông mày trước kia cũng thật coi thường mày, thằng nhãi mày cũng thật là nhân vật khác người, đường đường là công tử của cục trưởng Cục Công An lại bị mày nắm trong tay chơi……”
La Cường lạnh lùng nói: “Lão già ngài nếu đã biết vậy thì đừng đυ.ng vào người của tôi, chạm vào người cậu ta.”
“Không cần mày dặn, tao cũng không định đυ.ng vào cậu ta……” Vưu Nhị Gia chậm rãi lộ ra vài phần cảm xúc, “Con người cảnh sát Thiệu không tồi, rất nhân nghĩa, tao không đành lòng để cậu ta bị thương, cậu ta cũng không còn lá lách. Lần này ông mày buông tha cậu ta, chỉ cần ngày đó cậu ta đừng tới ca trực này!”
Chỉ cần ngày đó Thiệu Quân không đến trực ban, trong lòng La Cường rõ ràng.
Tại sao Vưu Bảo Xuyên cố tình buông tha Thiệu Tam?
Khi đó Thiệu Quân giúp ông ta, thương xót ông ta. Khi vào phòng giam mới Đàm Long “bắt nạt” lão Giả, cảnh sát Thiệu đứng ra đánh lại Đàm Long.
Là Thiệu Quân chủ động báo cáo lên trưởng nhà tù, ra sức giúp phạm nhân già yếu bệnh tật có được đãi ngộ tốt, bên trong phòng giam có thêm một bộ đệm chăn, còn mở một cái bếp nhỏ ở trong nhà ăn, cơm sáng phạm nhân khác gặm bánh ngô, phạm nhân già có thể ăn được bánh bao trắng lớn; cơm chiều phạm nhân khác gặm xương, phạm nhân già ăn xương sườn thơm ngào ngạt.
Một thời gian Vưu Bảo Xuyên giả bệnh kia, Thiệu Quân đến thăm, mua sữa bột, bột protein và điểm tâm nhẹ. Thiệu Quân còn thuận tiện giúp phạm nhân già yếu bệnh tật đang chịu hình phạt làm bảo hiểm xã hội, mỗi tháng nhận trợ cấp của chính phủ.
Khi đó Thiệu Quân tuyệt đối không ngờ, y đơn thuần nhiệt tình giúp chính là tên tội phạm xã hội đen gϊếŧ người không chớp mắt trên tay nắm vô số vụ án mạng còn hại chết cảnh sát.
Vưu Nhị Gia hiếm lạ một lon sữa bột, một hộp điểm tâm?
Ông ta thật sự không hiếm lạ gì, sau khi ra tù mãnh long phiên giang*, ngày lành ông ta còn ở phía sau.
(2)*Mãnh long phiên giang : bỗng nhiên dồn sức trở mình nhảy đi, như rồng phóng lên, lấy sức mạnh lớn bộc phát thi triển sát chiêu.
Nhưng người trong giang hồ đều chú trọng nghĩa khí, đây cũng chỉ là việc nhỏ hạt mè hạt tỏi lại có thể khiến Thiệu Quân tránh được một kiếp dưới tay Vưu Nhị Gia.