Chương 89: CHÂN NHÂN LỘ MẶT THẬT

Lão Giả thu rác, Huy Tử đầu đinh sâu không lường được đưa hàng ở nhà ăn, còn có những thứ mấy nhãi con đại đội hai tàng trữ ở nhà tắm khu giam, mấy manh mối khác nhau được liên hệ với nhau, lúc này La Cường đã ước chừng đoán ra được đại khái, có người đang lên kế hoạch đánh bom nhà tù, để vượt ngục. Hơn nữa lần này còn muốn chơi lớn, hiển nhiên còn chu đáo chặt chẽ hơn cái động ngập khí mêtan của Đàm đại thiếu đào ở đất trồng rau……

Trong đầu La Cường hiện lên khuôn mặt tuấn tú đen trắng rõ ràng của Thiệu Quân, biểu cảm cố chấp tùy hứng quật.

Trong đầu hắn không ngừng thoảng qua gương mặt kiêu ngạo nhất thời của Đàm Long, thoảng qua bánh bao cả người đầy máu đỏ tươi nằm trên mặt đất……

Buổi tối đến mái nhà sân thượng, La Cường đôi tay vừa chống, đầu mới trồi lên lỗ ống dẫn thông gió ra tới thì đã bị mèo con núp sẵn ở mái nhà một phen kéo trụ cổ áo.

Thiệu Quân giống như khó dằn nổi bắt lấy kéo La Cường lên mái nhà, đùi đá một cái đẩy ngã La Cường, gặm đi lên.

“Ưm……”

La Cường trong l*иg ngực kêu rên: “Làm gì đó, cưng ơi……”

“Nhớ anh, cắn anh!”

“Tôi cắn chết anh! Tôi cắn, ưm…… a……”

Thiệu Quân liếʍ mυ"ŧ La Cường, gặm, cắn, khóe miệng chảy ra tiếng lẩm bẩm vụn vặt, một con dã thú luôn bất mãn du͙© vọиɠ kɧoáı ©ảʍ, ăn không đủ no luôn muốn. Tuổi nay của y, chính là kết hợp hoàn mỹ giữa du͙© vọиɠ thân thể cùng với khát vọng tình cảm đồng thời đạt tới độ chín muồi, áp lực bị đè nén mấy năm nay, mỗi một phút mỗi một giây dính chung một chỗ với La Cường cũng sẽ không ngại phiền, nhưng mà hiện tại một tuần thậm chí một tháng mới có thể lén lút thỏa mái một trận, nào chịu được chứ?

La Cường làm bằng miệng cho Thiệu Quân, lại đè người từ phía sau làm một hiệp, làm xong ôm thở dốc.

La Cường ôm Thiệu Quân, ngón tay chỉnh lại đầu tóc rối bời ngay ngắn, mặt mày trầm tư: “Bánh bao, gần đây nếu trực ban, em nhớ cảnh giác, mang theo gậy cảnh sát với mấy thứ khác để phòng thân, nhớ mang theo hết đấy.”

Thiệu Quân: “Đều sẽ mang theo.”

La Cường: “Buổi tối đừng ngủ ở văn phòng, quay về trong thị trấn mà ngủ, đừng ở lại nhà tù.”

Thiệu Quân mở nửa mị mắt: “Để làm gì? Giường sô pha rất thoải mái, là chú ba nhà anh tặng cho tôi đấy!”

La Cường hừ lạnh: “Thoải mái, nhưng không không an toàn, buổi tối em không thể ở lại nhà tù.”

Thiệu Quân: “…… Lão Nhị, anh sao thế?”

Trong lòng La Cường đè nặng chuyện này, trên mặt liền mang cảm xúc lạnh lẽo âm trầm, nhưng hắn không muốn để Thiệu Quân cuốn vào chuyện này. Hắn rất hiểu tính tình đứa trẻ này, nếu Thiệu Quân biết, nhất định sẽ không đứng ngoài cuộc. Trong nhà giam này khó bảo toàn không có Đàm Long mất trí thứ hai, nhưng bánh bao còn có bộ phận thứ hai để bị đập hư hay sao?

Chuyện này sớm hay muộn cũng phải giải quyết, nhưng La Cường hy vọng có thể nắm được độ sâu của toàn bộ chuyện này trong phạm vi kiểm soát của mình, không liên lụy Thiệu Quân.

La Cường nói: “Bánh bao, lần trước em dẫn tôi ra tù, còn nhớ rõ hai chúng ta đã hỗn loạn thế nào mới ra ngoài được không? Tại sao tôi lại trốn được thăm dò của tia hồng ngoại?”

Thiệu Quân cười nói: “Sao trốn được à? Tôi nói này anh trốn trong chiếc xe tải đông lạnh, anh lại núp dưới thùng nước đáy xe.”

La Cường ánh mắt thâm thúy, nhìn Thiệu Quân: “Em quay lại nhanh chóng báo cáo cho chỉ huy đại đội, để mấy nhóc con đứng gác mỗi ca kiểm tra cẩn thận thùng xe và gầm xe. Mấy việc in dấu vân tay, quét màng mắt nhiết thiết cũng phải kiểm tra thật kỹ.”

Thiệu Quân nhướng mày: “Làm gì vậy? Để bọn họ kiểm tra nghiêm vậy, sau này sao tôi dẫn anh ra ngoài được nữa?”

La Cường nhíu mày: “Đệt, bố có thể tung tăng ra ngoài, người khác mẹ nó cũng có thể trà trộn đi ra ngoài!”

Ánh mắt Thiệu Quân chậm rãi cảnh giác: “Lão Nhị, anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”

La Cường mặt không cảm xúc: “Bố đang nói với em, chặn con đường này lại, lấp kín nó đi.”

Thiệu Quân: “……”

Đêm đó, La Cường ngậm lời ở trong miệng, không nói thật với bánh bao.

Thiệu Quân cảm thấy không đúng, mấy ngày sau đó cũng cảnh giác, cũng không âm thầm qua lại nói nhảm với La Cường, xoay mặt liền đi kiểm tra nhà ăn.

Thiệu Quân lật trong ngoài nhà ăn một lần, đặc biệt là cửa sau và phòng cất chứa, tủ lạnh, tủ đông, lật từng thùng rau một, hận không thể đào được máy nghe trộm từ trong quả cà tím khoai tây lớn; bệnh nghề nghiệp, lòng nghi ngờ lớn, nhìn gì cũng cảm thấy có quỷ.

Vườn trái cây, đất trồng rau khu nhà giam số 3, Thiệu Quân cũng điều tra qua. Y đi bước giống như khi điều tra vụ án Đàm Long vượt ngục năm đó, chỉ cần vườn trái cây không cửa hầm, đất trồng rau không cửa hầm, y thật sự không nghĩ ra được, phòng giam có phạm nhân không an phận làm thế nào có thể lăn lộn vượt qua bốn cánh cổng được bảo vệ chặt chẽ bằng điện tử, chẳng lẽ cắm đôi cánh trèo tường bay ra sao?

Đêm hôm đó cũng là một lần cuối cùng La Cường hẹn hò với Thiệu Quân trên trên sân thượng nhà xưởng.

Hai ngày sau, La Cường đẩy xe rác xuống dưới lầu phòng giam, xách theo túi đựng rác, bước vào các phòng giam thu rác rưởi. Đi vào lớp nào đó của đại đội hai, trong phòng không có một bóng người, ánh mắt La Cường nhanh chóng đảo qua các góc khuất, cuối cùng móc ra một cục giấy lớn bắt mắt ở trong góc nhà……

La Cường mở cục giấy, chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt đại biến!

La Cường nhanh chóng quay đầu.

Hắn nhảy ra cửa phòng giam, nơi xa bóng đen chợt lóe.

Hắn nhanh như tia chớp chạy ra khỏi phòng giam, thân hình đứng trong hành lang, trước mắt xẹt qua mấy cánh cửa phòng hoạt động, tiệm bida, hội trường nhỏ. Cửa chính khu nhà giam từng chút từng chút mà khép mở ở trước mắt hắn, bóng người đã sớm không còn thấy bóng dáng tăm hơi, đuổi không kịp.

Hàm răng La Cường cắn đến khanh khách vang, nắm chặt quyền móng tay gần như khảm vào trong thịt.

Vừa rồi theo cái bóng dáng kia, hắn xa xa mà xem qua, thân hình kia hình như là Lương Tử đại đội hai, cùng một bọn với đám nhãi ranh Trương Đại Hổ.

Trên tờ giấy vo thành một cục kia, viết một hàng chữ:

“Lão Nhị, là giang hồ thì phải biết thông minh, đừng mẹ nó muốn điều tra tiếp tục, đừng cản đường. Đêm 30, mày không ở hội trường mà ở căn phòng nào đó trong tòa nhà văn phòng làm một pháo! Tục ngữ nói, trong tù chịu hình phạt, ‘ tam biển không bằng một tròn, cᏂị©Ꮒ mông chính là ăn tết ’(2), mày sướиɠ, mày có một năm ngon thì đừng nên chắn đường người khác!”

(2)* câu này có nguồn gốc từ tiếng lóng đồng tính của quân đội, ý chỉ những bộ phận của phụ nữ không bằng một cái mông của đàn ông

Phía dưới hàng chữ còn vẽ một bức họa, vừa thấy chính là dùng đầu bút chì kém chất lượng ở nhà xưởng thủ công vẽ ra, vài nét vẽ rất thô nguệch ngoạc, nhưng cũng đã đủ làm cái ót La Cường nổi gân đỏ giậm chân giận dữ, gương mặt dữ tợn!

La Cường liếc mắt xem một cái đã hiểu, đối phương vẽ tòa nhà xưởng, mái nhà, sân thượng an tĩnh che phủ dưới ánh trăng ……

La Cường hung hăng vò mạnh tờ giấy, nắm chặt thành một cục rồi nhét vào trong miệng cắn nát, dùng hàm răng cắn xé từng miếng một, cắn đến nát nhừ, cắn đến răng mình cũng chảy máu.

Hắn phun ra giấy lẫn máu mơ hồ, đáy mắt lộ ra màu đỏ tươi.

Đây là lần thứ hai La Cường từ khi bỏ tù sau khi diệt Đàm Long, đáy lòng trào ra du͙© vọиɠ cùng sát khí muốn gϊếŧ người.

Vốn còn không định xen vào, hiện tại là chuyện này tìm người, chuyện này đuổi người, ép đến trước lông mi của hắn.

Bản thân hắn thế nào không sao cả, hắn tuyệt đôi không cho phép có người trắng trợn uy hϊếp sự an nguy của Thiệu Quân!

Cuối tuần đó, giải bóng rổ khai mạc, La Cường tránh được pha phạm lỗi thô bạo của đối thủ trên sân, một pha cướp bóng ở giữa sân, tốc độ như gió lốc, lấy khí thế nuốt núi sông, trực tiếp ném hỏng khung rổ kim loại! Trưởng nhà tù không thể không thổi còi ngừng trận đấu, thay khung rổ khác.

Lúc La Cường chụp rổ rơi xuống thì xoay đầu, đối chọi gay gắt, không nhường chút nào, tròng mắt màu đỏ sậm nghiêng híp nhìn chăm chú đối thủ phía sau, một đám sói con của đại đội một……

Mồ hôi nóng từ trên đỉnh đầu La Cường dọc theo khe rãnh xương sọ chảy xuôi đi xuống, chảy qua nhô lên gân xanh, chảy tới trên ngực.

Hắn giơ một ngón tay lên hung hăng chỉ Trương Đại Hổ và Lương Tử, ánh mắt lạnh băng như mang theo sức lực hung ác cắt đứt tay chân cùng yết hầu cắt đối phương.

Hai bên cột rổ trong sân bóng, trọng tài ngồi một bên, còn bên kia một đầu là Lại Hồng Binh của đại đội một, ngồi ở một đầu khác là Giả Phúc Quý đại đội hai, hai lão già giống như nữa tàn phế, mặt không cảm xúc, lạnh lùng, xa xa mà nhìn chằm chằm đối phương……

Thế lực khắp nơi âm thầm phân cao thấp, như hổ rình mồi, dòng sông ngầm dưới nhà tù Thanh Hà đang trào dâng, gió thổi báo giông tố sắp đến.

Buổi tối, ngay trước khi đèn tắt, hai ngọn đèn trong sảnh nhà ăn vẫn đang chiếu sáng, bếp đã lạnh, quét dọn sạch sẽ, nồi chén gáo bồn đâu về chỗ nấy.

Trong nhà ăn không có một bóng người.

Bóng đen lóe vào cửa, thân thể đánh vào rèm nhựa trên cửa, phát ra tiếng động nhẹ.

Thân thể bóng đen ở dưới đèn lôi ra mộtbóng dáng cao gầy, rón ra rón rén, sống lưng cong thành tư thế con báo, chui vào sau phòng bếp.

Khu vực nhà bếp vẫn luôn là địa bàn La Cường phụ trách. Hiện tại hắn là bếp trưởng khu nhà giam số 3, thực đơn mỗi tuần đều do hắn ra, sau đó báo lên trưởng nhà tù, ký tên theo thông lệ. Bệ cửa sổ sau bếp, đặt một hàng bình gốm sứ, mỗi cái đều nặng mười mấy cân. Nơi đó là dưa muối rau ngâm La Cường ướp, có tương dưa chuột, tương ốc nước ngọt, củ cải làm đậu tương, cọng cải dưa ngâm, mỗi ngày chuẩn bị cơm sáng các phạm nhân, chỉ ăn cháo gạo.

Tay nghề ngâm dưa muối là do cụ La truyền lại, từ nhỏ La Cường đã biết làm, tuy không thể so với món rau ngâm cửa hiệu Lục Tất Cư lâu đời nhưng cũng không kém là bao. Trưởng nhà tù và quản giáo đều thích ăn, mỗi lần bưng hộp cơm chạy tới, trực tiếp lấy từ cái bình, mang về nhà ăn.

Bóng đen nhẹ nhàng xốc lên cái nắp bình dưa muối, lấy ra một điếu thuốc, mở ra rồi gõ gõ chất giống như bụi trong điếu thuốc, từng chút từng chút mà cho vào……

Bên trong tủ lạnh phòng dự trữ sớm đã ngắt nguồn điện nhảy ra một bóng người, hai cánh tay sắt của La Cường vươn ra nắm tay đối thủ!

Ngón tay cứng cáp vặn ra âm thanh khủng khϊếp của xương cốt cơ bắp gần như bị gãy, toàn bộ giãy giụa cùng kêu đau đều bị kẹt ở trong kẽ răng, tròng mắt màu đỏ tươi đấu tranh kịch liệt gần như giây tiếp theo tinh thể sẽ bắn đi ra ngoài cùng tiếng thở gấp tràn ngập phòng tối tăm bí ẩn!

La Cường dùng năm ngón tay thô cứng bóp chặt cổ đối phương, đè người chặt chẽ ở trên tường.

Khuôn mặt bị bóp đến đỏ bừng, lộ ra mặt mũi ở dưới đèn, thì ra là Lương Tử đại đội hai.

La Cường sắc mặt lạnh băng: “Nhãi ranh, hôm nay là chính mày tự tìm đường chết, rơi vào lòng bàn tay bố.”

Lương Tử ở trong lòng bàn tay La Cường gần như hít thở không thông, hai chân lở lửng, phí công giãy giụa.

La Cường niết lại ngón tay đối phương đang cầm lấy thuốc cuộn đầu nhọn kia, hừ nói: “Đây là mục đích làm ma túy của chúng mày trong nhà tù sao?”

Lương Tử hoảng sợ đến không nên lời lời nói.

La Cường lạnh lùng mà ép hỏi: “Người đứng sau lưng mày là ai? Nói.”

Lương Tử điên cuồng thở hổn hển trong chốc lát: “Mày…… mày…… La, La lão nhị, mày dám chắn đường chúng tao……”

Rắc rắc xương cổ phát ra tiếng a, lần này gần như bóp chết người sống sờ sờ! La Cường và đối phương nhìn chằm chằm vào mặt nhau, hung ác mà nói: “Mẹ nó dám lấy bộ dạng này ra dọa bố! Tao sợ tụi mày à?!”

Lương Tử: “Tao…… Chúng tao…… Biết…… Mày và Thiệu…… Thiệu……Chúng mày tưởng không ai biết quan hệ kinh tởm này sao!”

Đáy mắt La Cường hiện lên một tia sát khí, ngón tay một tấc một tấc mà buộc chặt, chậm rãi phát lực, bóp chặt khí oxi trong phổi đối phương, cười lạnh nói: “Nhãi ranh, mày biết được quá nhiều rồi, hôm nay bố sẽ khiến mày vĩnh viễn không mở mồm được nữa.”

“La…… La lão nhị…… Mày……Mày dám……”

Lương Tử kinh sợ mà tròng mắt đột ra, hấp hối giãy giụa.

“Hừ, bố không dám gϊếŧ mày à?”

La Cường gằn từng chữ: “Hôm nay bố sẽ làm thịt mày, người không biết, quỷ không hay phanh thây mày tại đây, sau đó ném vào máy xay thịt đến nát, đến khi thịt nổi xương cốt đều thành bột phấn thì ném vào cống thoát nước, mày thử xem bố có dám hay không?!”

Khóe mắt Lương Tử liếc nhìn máy xây thịt khổ lớn ở trên thớt, cả một con heo nái lớn cũng có thể bị xây nát trong nửa ngày, huống chi con người gầy gò như gã ta!

Lương Tử sợ tới mức cả người phát run, đồng tử dần dần phóng đại……

Trong bóng đêm sau đầu La Cường có gió, ám chiêu nhoáng lên, một cú cực kỳ tàn nhẫn cắt về phía sau cổ hắn.

La Cường sớm có phòng bị, bả vai một tránh thoát đi, một cú sắc bén đen như mực kia không nghiêng không lệch mà đánh vào người ở trên tường, một cú bổ xuống khí quản, Lương Tử giống khí cầu bị xì hơi trượt chân nằm liệt trong góc tường, trong nửa canh giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Tình thế trong phòng nhỏ đột biến, người tới thân hình thon gầy nhom cường tráng, ra tay cực kỳ cay độc, đầu ngón tay thậm chí mang theo vài phần yêu khí, vẽ ra từng đợt khí tựa như có thể cắt vỡ bắp thịt làn da, giữa cổ La Cường và ngực nháy mắt bị vẽ ra mấy vết máu sâu!

Quyền cùng quyền cương mãnh mà đυ.ng nhau, đầu gối cùng đầu gối không lưu tình chút nào mà đánh tới……

Thiết khuỷu tay đao, chân kéo như roi……

Hai người sức lực ngang nhau đánh nhau kịch liệt đầm đìa ở phòng trong, bọn củ cải ngâm cùng cải trắng đều bay múa trên trần nhà!

Nắm đấm La Cường sắc bén, lưỡi dao giữa các ngón tay đâm vào động mạch cảnh của đối phương, quét ngang trí mạng.

Đối thủ ngửa eo tránh thoát một kích này, một trên chân dậm lên tường một cái, vượt nóc băng tường, trên cao nhìn xuống công kích, đòn chân như roi quái dị đạp thẳng lêи đỉиɦ đầu La Cường!

Máy lọc nước trong phòng bị thủng một lỗ, nước trào ra chảy khắp mặt đất….

Toàn bộ sọt cà tím góc tường biến thành cà tím nghiền, trộn chút tỏi là có thể dọn lên bàn.

Một tay La Cường chống đất, ngực kịch liệt phập phồng, nghiêng đầu phun ra một ngụm, hàm răng dính máu.

Mới vừa rồi vì trốn một chân trí mạng kia, nên đã bị một cú đánh mạnh vào xương sườn, cố gắng chống đỡ mười mấy giây.

Đối phương lại không thừa cơ tiếp tục đánh, biết thật sự nếu chơi bạc mạng đánh lên tới, hai bên nhất thời cũng không thể đối thủ chết trong chốc lát được.

Kết quả cứng đối cứng, chỉ có thể lưỡng bại câu thương, thật sự không cần thiết, còn chưa mức mày sống tao chết.

Bóng người gầy khô chậm rãi đi ra góc khuất, sống lưng từ từ đứng thẳng, tay không nhanh nhẹn cũng bỗng nhiên nhanh nhẹn, một đôi giày vải đen dẫm lên vết nước đầy đất, phát ra tiếng“lạch bạch” rất nhỏ.

Người tới gật gật đầu, ha ha cười một tiếng, nói: “Lão Nhị, đứng lên đi. Nhiều năm không gặp, mày vẫn vậy.”

La Cường từ trên mặt đất đứng lên, nghiêng mị hai mắt, lạnh lùng mà nhìn gương mặt này, lẩm bẩm nói: “Ông Giả…… Quả nhiên là ông Giả.”

Ông già ha ha cười gượng hai tiếng.

La Cường mặt không cảm xúc, giơ tay qua ngực, vững vàng ôm quyền chào đối thủ.

Vai vế đối phương lớn hơn hắn, đây là lễ tiết quy củ giang hồ.

“Lão già, ngài chịu lộ mặt rồi sao …… Vưu Nhị Gia.”

La Cường chờ đợi chính là chân nhân lộ bộ mặt thật, lôi người ở sau màn ra ngoài, khiến người này tự hiện hình.

Ông lão họ Giả đại đội hai chính là Vưu Nhị Gia, Vưu Bảo Xuyên.