Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tội Phạm

Chương 83: BẠO LỰC GIA ĐÌNH

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thiệu Quân cho đến hôm nay mới hoàn toàn biết được nguyên nhân hậu quả toàn bộ câu chuyện.

La Cường nói hắn cảm thấy như vậy rất đáng.

Thiệu Quân cưỡi ở trên người La Cường, hai tay hung hăng bóp cổ La Cường, bóp đến động mạch cổ suýt ra máu.

“Anh cảm thấy đáng, đời này anh cảm thấy đáng thật sao, anh có từng nghĩ tới tôi không? Anh tự thú có hỏi tôi không? Tôi đã đồng ý chưa? Tôi cho anh đi chưa hả?!”

“Anh nợ tôi, anh con mẹ nó nợ tôi, nhưng anh có từng hỏi tôi không, tôi từng bắt anh lấy mạng trả lại cho tôi sao?!”

Thiệu Quân gào thét từng câu từng chữ, rống đến kiệt sức, khàn cả giọng.

La Cường nghe từng câu từng chữ, hàm răng cắn môi, ánh mắt hỗn loạn, đau đớn.

“Anh nghĩ rằng anh làm vậy là có lợi cho tôi hay sao? Anh cho rằng tôi sẽ cảm động đến rơi nước mắt mà cảm ơn anh sao? Mẹ tôi không còn, cái gì tôi cũng mất, tên khốn nạn nhà anh ngày nào đó sảng khoái chết đi, tôi lại phải nhìn anh đầu xuôi đuôi lọt mà rời đi hay sao, ngay cả anh tôi cũng mất!

“La Cường, cả đời này anh luôn tự cho mình người là thông minh! Anh có bị ngu không, có bị ngu không hả……”

Thiệu Quân gào thét đến chảy ra nước mắt.

Chính bản thân y không phải đã từng tự cho là đúng, tự cho là thông minh. Y căm ghét La Cường nhiều ngày như thế, hận La Tam, y vẫn luôn cố chấp cho rằng là La Chiến liên luỵ anh ruột mình, y còn chiến tranh lạnh với La Cường, cố ý tra tấn La Cường……

Hai người một trên một dưới, ngây ngốc mà nhìn. Ngực La Cường kịch liệt phập phồng, hốc mắt sưng đau……

Thiệu Quân cưỡi ở trên ngực La Cường, trong tay không súng, cũng không dao, nhưng y rất muốn lấy dao xẻo từng miếng thịt trên người của tên khốn ngoan cố này, nếu không cũng không thể giải mối hận ở trong lòng.

Y một lần lại một lần cố hỏi: “Lão Nhị, anh còn như vậy nữa không? Sau này anh còn như vậy nữa không?”

“Còn dám có lần sao nữa không?”

“Ngày nào đó anh nói sảng, chán sống rồi, còn bày trò sống chết cho tôi xem không? Có còn dám bỏ rơi tôi nữa không?”

La Cường bị mắng một lúc lâu sau, bấp chấp khó khăn, đột nhiên cãi lại nói: “Thế em còn kết hôn để cho bố xem nữa không? Em còn dám làm với phụ nữ không? Em thử kết hôn thêm một lần nữa xem!!!”

Thiệu Quân: “……”

La Cường xác thật là cục đá vừa cứng vừa thúi ở trong hố xí, thật ra trong lòng đã sớm bảy thẹn tám hối lâu rồi, nhưng chết cũng không hé răng, không nhận sai với Thiệu Quân. Trong lòng hắn còn ghi hận chuyện thối nát Thiệu Quân đính hôn kết hôn với phụ nữ kia, một trái tim già nua bị tổn thương, toàn bộ hốc mắt đỏ đến gần như chảy cả máu.

Thiệu Quân chống chóp mũi La Cường gầm nhẹ: “Tôi kết hôn anh khó chịu sao? Không phải anh không muốn gặp tôi, muốn đuổi tôi đi sao? Không phải anh không muốn để tôi cùng chịu đựng ở trong tù với anh à?!”

La Cường hít mũi một cái, bĩu môi, quay đầu sang chỗ khác.

Hắn có thể bỏ được Thiệu Quân sao? Nhưng mà hắn có thể kéo cái mặt già này mở miệng quỳ xuống cầu xin Thiệu Quân ở lại không?

La Cường sợ Thiệu Quân không cần hắn.

Thiệu Quân sợ La Cường không cần y.

Trong đầu Thiệu Quân bị một ngọn lửa thiêu đốt, xé rách đồng phục nhà tù của La Cường. Trước nay y chưa từng xúc động với một người như vậy, gần như thô bạo mà lột bỏ quần La Cường, lột sạch cả quần ngoài lẫn qυầи ɭóŧ.

Hai mắt La Cường trợn lên, hai tay trên lan can giường giãy giụa: “Em làm gì”

Thiệu Quân trợn mắt giận nhìn: “Anh nói xem tôi làm gì?”

La Cường: “……”

Thiệu Quân: “……”

Hai người chỉ trừng mắt nhìn nhau chừng nửa giây, Thiệu Quân kéo áo sơmi đồng phục, nút áo sơmi trực tiếp xả bay hai cái, sau đó lột quần, trần trụi đè ở trên người La Cường.

Một chiêu Thiệu Quân đã sớm nghĩ xong nên chỉ chờ đến ngày này. Cảm xúc muốn lột sạch da, ăn xương của người trước mặt hoàn toàn tràn ngập trong l*иg ngực, đâm đến y phổi cũng đau. Hô hấp y dồn dập, hai tay cũng run rẫy, kéo hai chân La Cường ra.

Lúc này La Cường bối rối, giãy giụa: “Con mẹ nó nhãi con, đừng có chạm vào bố đây!”

Thiệu Quân không yếu thế chút nào, bá đạo mà nói: “Anh còn dám mắng tôi? Ông nội đây hôm nay cứ chạm vào anh đấy, sao nào?”

La Cường: “Bố không thích.”

Thiệu Quân: “Anh không thích? Lúc trước tôi còn chưa thích đâu, anh cᏂị©Ꮒ tôi một lần, tôi chỉ tạm tha cho anh thôi!”

La Cường trừng mắt người: “…… Em dám!!!”

Thiệu Quân uất ức mà rống: “Dựa vào cái gì không được? La Cường, anh chính là tên bá đạo ích kỷ, dựa vào cái gì anh có thể nhưng tôi thì không được?”

“La Cường, hôm nay tôi sẽ làm cho anh xem, làm cho anh biết, anh là người của tôi!”

“Tôi sẽ làm anh nhớ kỹ lần này!”

Thiệu Quân tự nảy sinh ác độc, lông sau gáy cũng dựng thẳng lên, giống một con báo động dục ……

Hôm nay Thiệu Quân thật sự sẽ làm, La lão nhị anh không phải có chủ ý nhảm nhí sao, không phải anh muốn bỏ rơi đẩy tôi ra bên ngoài sao, tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu! Hôm nay ông nội đây bị nghẹn muốn cᏂị©Ꮒ anh, tôi cũng nghẹn 5 năm rưỡi rồi, tôi dễ dàng lắm sao? Anh là của tôi, La Cường anh vĩnh viễn cũng là người của tôi, tôi sẽ khiến anh đời này không lật người lại được, từ hôm nay tôi sẽ khiến anh từ họ La phải sửa thành họ Thiệu, tôi sẽ nhìn anh quay cuồng lần nữa!

Thiệu Quân lấy đồ vật từ trong ngăn kéo đầu giường, tay chân luống cuống khiến khắp giường đều là gel bôi trơn. Y bắt lấy giữa hai chân La Cường.

Hai người đàn ông hỏa lực mạnh, nhịn nửa năm không có làm, lần đầu tiên ở trên một cái giường đàng hoàng, căn bản là nhịn không được, tư duy thậm chí còn không theo kịp phản ứng chân thật ở trong thân thể, xương hông cọ xát, dây dưa, liền cứng.

La Cường mắng trong miệng, không vui, nhưng không chịu nổi ngọn lửa hạ xuống thiêu đốt rừng cây rậm rạp, cực nóng, phỏng tay, cứng rắn hướng thẳng tắp lên trần nhà. Hai ngày trước đánh trận bóng chuyền với Thiệu Quân, hắn cũng đã không nín được, lửa khó nhịn, bị cái mông vểnh trong quần cộc của Thiệu Quân dụ dỗ đến tâm thần bấn loạn, lúc này hai cái mông trắng kia lại đăng ở trước mắt, không có một chút che đậy nào, La Cường nào chịu được?

Thiệu Quân cũng cứng đến không được, Tam Gia nhỏ ngẩng đầu mãnh liệt với phía La Cường, dán cái bụng, khoe khoang dáng dấp tràn trề sức sống.

Thiệu Quân nâng một chân La Cường, sau đó sờ mông.

La Cường không thể nhịn được nữa, đột nhiên nổi bão, một chân đá Thiệu Quân xuống giường!

Thiệu Quân chổng vó trở mình xuống, tức giận đến mắng to, bò lên lại một lần ấn người xuống: “Anh dám đá tôi sao!!!”

La Cường nổi giận, nói năng lộn xộn: “Bố nói không được là không được, em, em, em dám!”

Mông hổ bị sờ soạng, ánh mắt La Cường hỗn độn, đột nhiên nóng nảy mà giãy giụa, cổ tay bị còng kim loại siết ra vết máu, suýt nữa đến giường cũng sập xuống. Vừa rồi hắn để Thiệu Quân còng ở trên giường, thật ra là nhường đứa trẻ này, cho rằng hôm nay Thiệu Quân chỉ muốn phát điên đập hắn một trận, cùng lắm thì từ bỏ mặt già để cho Bánh bao tát mấy cái, cũng nhịn. Là thằng đàn ông sống hơn bốn mươi tuổi, trước nay chưa từng thấy cục diện như hôm nay, bị người ta xích ở trên giường mà hấp diêm, đời này La Cường trước nay chưa từng bị người ta ép buộc cᏂị©Ꮒ như thế.

Giữa người và người không có bản sao tuyệt đối, tính tình mỗi người cũng không giống nhau, cho dù mỗi con người đều được sinh ra từ trong bụng mẹ, nhưng cong cái mông ị ra phân cũng là dài ngắn khác nhau. La Cường chính là một cục đá cứng như vậy, hắn chỉ có thể làm người khác, hắn không thể chịu đựng được để người khác làm, cho dù người này là Tam bánh bao hắn yêu nhất cũng không được, hắn không chịu nổi.

Nếu lúc này trong tay hắn có đao, hắn có chặt đứt cổ tay mình cũng không thể để Bánh bao làm, cái mặt già này quả thật không được mà.

Thiệu Quân làm khiến La Cường giẫy giụa như vậy, lòng nhất thời trầm xuống, thất vọng tột đỉnh: “La Cường, anh đối xử với tôi như vậy sao?”

La Cường biết bản thân đuối lý, quay đầu không nói lời nào.

Thiệu Quân nổi giận đùng đùng: “Tôi đối với anh thế nào?!”

La Cường: “……”

La Cường dày vò sau một lúc lâu, cũng uất ức, khó chịu, bùng nổ nói: “Tôi ȶᏂασ tám đời tổ tông ông nội nhà em, em tới đi, ȶᏂασ mợ em, hôm nay em cᏂị©Ꮒ xong thì cút ngay cho bố, sau này đừng đến gần bố mày nữa!!!”

La Cường nói xong giống như giận dỗi mà xoay mặt đi, ánh mắt phẫn nộ mà kháng cự.

Thiệu Quân thở hồng hộc mà trừng mắt tên ngang ngược vô lý này, trong lòng tính toán nếu hôm nay cố chấp làm tới, không chừng có thể sẽ thuận lợi, nhưng nếu y thật sự cᏂị©Ꮒ La Cường, không chừng cả đời này tên này cũng sẽ không thèm để ý đến y, hai người hoàn toàn kết thúc.

Đôi mắt Thiệu Quân chậm rãi đỏ, nắm gel bôi trơn……

Y bôi dầu lên trên thứ ấy của La Cường rồi cưỡi lên, cứ như vậy mặt đối mặt, mặt nhìn mặt. Y nắm dươиɠ ѵậŧ cường tráng La Cường, trước cái trừng mắt giật mình đối phương, cứng rắn đưa vào thân thể của mình.

Cuộc đời La Cường chưa từng uống thuốc hối hận. Hắn đã từng hối hận vì những chuyện đã làm sao?

Hắn gϊếŧ người phóng hỏa cũng sẽ không hối hận, hai tay hắn dính đầy tội ác cùng máu tươi, hắn ăn miếng trả miếng lấy mạng đền mạng, trước nay cũng không biết hối hận.

La Cường thậm chí sẽ không hối hận một phát súng bắn chết bí thư Tần, gián tiếp khiến cho mẹ Thiệu Quân nhảy lầu mà chết. Ở trong tâm khảm không quá lớn kia, hắn chỉ chứa ba người thân thiết, không có chỗ cho người ngoài, hắn cũng không rảnh quan tâm sống chết nhà vợ. Hắn có thể đối với toàn thế giới đều máu lạnh vô tình, hắn để ý cũng chỉ có Thiệu Quân.

Hắn chỉ là không nghĩ tới, hắn cố chấp lựa chọn con đường đó, sẽ kéo Thiệu Quân vào vực sâu càng thêm đen tối vô vọng, chỉ bởi vì sự cố chấp cùng mù quáng của hắn, gần như đã huỷ hoại đứa trẻ này……

Bánh bao lại không buông tay, Bánh bao nói chết cũng sẵn lòng ở bên cạnh hắn, có mười lăm năm ở cùng mười lăm năm, có ba mươi năm thì ở cùng ba mươi năm!

Hai người không hẹn, cứ như vậy dây dưa cả đời……

La Cường xác thật vẫn luôn xem trọng chính mình, coi thường Thiệu Quân. Tính tình Tam bánh bao rắn rỏi khí khái đối với hắn khắc sâu như thế, một phân một hào cũng không thua kém hắn đối với đối phương.

Hắn quyết đoán ăn cả ngã về không một lần, có thể chậm trễ cả đời Thiệu Quân.

Hắn không có một tia do dự?

Hắn có thể chịu đựng được không?

Hắn dám nói đời này trước nay không có chuyện nào làm hắn hối hận?!

Thiệu Quân có bao nhiêu đau, La Cường có bấy nhiêu hối hận, cho dù con người hắn chưa bao giờ biết sợ hãi, không chịu thua, tuyệt đối sẽ không ở trước mặt Tam bánh bao chủ động thổ lộ ra một chữ.

Loại người như hắn, sao có thể quỳ gối trước mặt Thiệu Quân, xin đối phương ở lại.

Loại người như hắn, đời này vĩnh viễn cũng sẽ không thừa nhận, hắn làm sai, hắn rất muốn dùng nửa đời sau bồi thường, còn có cơ hội sao?

………

“Cưng à, đừng làm nữa, xuống đi, bố sợ em rồi.”

Giọng La Cường khàn khàn, lần đầu tiên nhận thua ở trước mặt Thiệu Quân như vậy.

Thiệu Quân từng ngụm từng ngụm mà hút khí, đau đến ngũ quan đều vặn vẹo, một khuôn mặt tuấn tú nhăn thành mười tám đường nếp gấp bánh bao, trước nay chưa từng chịu tội như thế này. Y từ từ rút dươиɠ ѵậŧ đã mềm của La Cường ra, chậm rãi ngã vào trên giường.

Mặt Thiệu Quân toàn là mồ hôi, một cước đi qua nhắm vào trên mặt La Cường: “Sau này anh còn dám như vậy nữa không?”

“Lần sau anh còn gạt tôi, còn dám có lần sau nữa tôi sẽ mặc kệ anh! Tôi sẽ không thèm liếc nhìn anh thêm một cái nào nữa!”

La Cường bị đánh, đôi mắt hồng.

Sau một lúc lâu La Cường nặn ra một câu: “Em dám mặc kệ tôi!……Em dám sao!”

Thiệu Quân đào chìa khóa, ngón tay ướt dầm dề, thọc lung tung nửa ngày, mới mở được còng ra, cơ bắp mệt kiệt lực.

Hai thân thể trần trụi hỗn độn, chậm rãi cuộn tròn, gắt gao ôm nhau, ôm chặt lấy đối phương, phảng phất như muốn đem đối phương hòa vào trong thân thể của mình……

Khi đó Thiệu Quân hỏi: “Tại sao không nói?”

Đáy mắt La Cường đỏ bừng, chật vật: “…… Sợ em sẽ rời đi! Dù sao sớm muộn gì em cũng biết, không cần tôi nói.”

“Bố không buông được em, bố cảm thấy em rất tốt.”

“Chờ ngày nào đó em nghĩ thông suốt, biết được chân tướng, có thể sẽ tự mình rời đi, cũng không cần tôi đuổi em. Cứ xem như mỗi ngày bố nhìn thấy em đều sẽ là một ngày cuối cùng vậy.”

“Em ở lại đây một ngày, tôi có thể nhìn thấy được em một ngày. Em đi rồi, tôi chỉ có thể nhìn em rời đi……”

Môi ướt La Cường dán lên trán Thiệu Quân.

Ánh mắt Thiệu Quân nhìn thẳng, nói không ra tiếng, mặc cho nước mắt rối tinh rối mù chảy đầy mặt, đầy người……
« Chương TrướcChương Tiếp »