- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tội Phạm
- Chương 82: TRA TẤN ÉP CUNG!
Tội Phạm
Chương 82: TRA TẤN ÉP CUNG!
Một mình Thiệu Quân đau khổ lâu như vậy, tính tình cũng luyện ra được mấy phần nhẫn nại, khi sắp đến thời điểm ngả bài với La Cường, ngược lại rất trầm ổn. Giày vò hơn nửa năm, cũng không quan tâm giày vò thêm hai ngày.
Buổi tối xem xong tin tức, từ trong phòng bước ra ngoài, La Cường dùng bả vai cọ Thiệu Quân, cố ý mà vô tình rồi cọ qua cọ lại thêm vài lần, nhỏ giọng hỏi: “Đã ăn tối chưa?”
Mí mắt Thiệu Quân đảo qua, không phản ứng lại người này, cũng không bày sắc mặt nóng lạnh gì cả.
Y cố tình nhìn xung quanh, nhanh chóng khóa chặt cảnh sát Tiểu Mã đang đứng chơi một mình, sau đó đi lên thân thiết mà ôm chầm lấy. Y và Mã Tiểu Xuyên kề vai sát cánh đi đến tiệm cơm phía dưới tòa nhà văn phòng ăn một tô hoành thánh lớn, hai người chụm đầu đi một đường, nói chuyện về trận đâu bóng chuyền lúc nãy, vừa nói vừa cười, có vẻ rất thân thiết.
Ban đêm, trong máy theo dõi, Thiệu Quân không chớp mắt mà rình La Cường, nhìn La Cường trong ổ chăn trằn trọc, ngủ không yên, nằm nghiêng nằm ngửa trên giường, bản thân dùng thân thể mãnh liệt cọ ván giường, dập lửa……
Hai người chiến tranh lạnh hơn nửa năm, La Cường cũng không tìm người khác làm bậy.
Trên thực tế, La Cường ngồi tù năm sáu năm, người này chưa từng làm cùng với người thứ hai.
Thiệu Quân bĩu môi, dùng đôi mắt con thỏ đỏ bừng trừng màn hình, cảm thấy còn chưa hết giận, vươn một đầu ngón tay chọc chọc màn hình máy tính, chọc thân hình run rẩy phập phồng La Cường trong video, hung hăng mà chọc tên khốn này……
Hai ngày sau đó, khu nhà giam số 3 lại lần nữa đến lượt lao động bên ngoài, đội trưởng quản giáo các đội dẫn phạm nhân dưới quyền khiêng cái thang cùng các loại công cụ lao động đến vườn trái cây đất trồng rau thu hoạch.
Cuối hè đầu thu là mùa các loại nông sản chín muồi đưa ra thị trường, rau dưa củ quả chín thì phải hái nhanh, sợ thối, sợ hư. Có một chiếc xe tải lớn đậu ở ven đường, những trái táo hái xuống được gói trong hộp nhựa, từng bao táo đỏ thẫm được khiêng đến bỏ lên xe, sau đó xe trực tiếp chạy vào trong thôn làng.
Thiệu Quân lái một xe tải hạng nhẹ đến, xốc lên tấm chắn bản sau thùng xe, mở vách ngăn phía sau rồi ra hiệu cho mọi người ném một bao bí ngô lớn lên xe, chứa đầy hơn phân nửa thùng xe.
Tầm mắt y xuyên qua cành lá rậm rạp, tìm tên khốn mà trong lòng y nhớ thương nhất.
La Cường qua lại từng chuyến khiêng bao tải to, giữa lưng đồng phục nhà tù thấm ra mồ hôi, trán phơi đến tối đen, làm việc không rên một tiếng, đặc biệt rất ra sức. Cảnh sát Tiểu Mã phụ trách thống kê điểm chấm công, nói La lão nhị nửa năm gần đây lao động đều đặc biệt tích cực, làm luôn phần người khác, anh ta làm hai phần, nếu người khác làm hai phần thì người này là có thể một ngày làm được bốn phần, cứ y như không muốn sống vậy. Hiện tại La Cường là phạm nhân phụ trách quản lý sự vụ nhà ăn, còn kiêm luôn chuyện vườn rau này, mỗi lần lao động bên ngoài đều tham gia. Giữa trưa, quản giáo khu nhà giam mang cơm đến vườn trái cây, La Cường đến cơm cũng không rảnh ăn một miếng, thuận tay cầm một cái bánh bao lớn, cắn ngậm ở trong miệng, xoay người trở về làm việc……
Mã Tiểu Xuyên thuận miệng nói với Thiệu Quân, điểm chấm công hai năm gần đây La Cường tích góp được cũng đã đủ cho anh ta được giảm hình phạt. Giải bóng rổ và bóng chuyền đều biểu hiện rất tốt, cái này cũng có thể thêm phần biểu hiện. Tuy nói phạm nhân xã hội đen viện kiểm sát kẹp rất nghiêm, không dễ dàng phê duyệt nhưng chúng ta vẫn cứ báo lên cho anh ta thử xem.
Ai trong khu nhà giam số 3 cũng biết, lúc này La Cường bị cuốn vào vụ án lớn, mới vừa lãnh bản án chung thân, người này hiện tại cũng không phải là mười lăm năm, người này là phạm nhân không có thời hạn.
Mấy người đại đội hai bên cạnh, ngồi xổm trên hố cây trong vườn trái cây, lặng lẽ lấy thuốc ra.
Mấy người kia, Đại Hổ, Lương Tử đều có tiếng là đồ ba gai của đại đội hai, mỗi lần lao động đều lén giở thủ đoạn, tìm chỗ râm mát ngồi nghỉ ngơi.
Đại Hổ nhìn bóng dáng La Cường, cắn tàn thuốc lẩm bẩm: “Trước kia chưa từng thấy La lão nhị tích cực liều mạng thế này, bây giờ cũng bị phán chung thân luôn rồi, anh ta còn sốt sắng như vậy làm gì?”
Lương Tử khinh thường nói: “Con mẹ nó, lúc này gấp thì còn ích lợi gì nữa? Chúng ta còn dư mười năm với tám năm, còn có hi vọng sẽ được giảm hình phạt để có thể ra bên ngoài lăn lộn. Người này không chừng phải ngâm hơn ba mươi năm nữa, nửa đời sau anh ta có thể lăn lộn ra ngoài sao? Xem như là bị thiệt thòi chết luôn trong nhà tù này, đúng là bị dồn ép đến ngu!”
Thiệu Quân một lỗ tai nghe thấy được, mày đè ở dưới vành nón hung hăng nhíu một chút, trong lòng khó chịu, cất bước tránh ra……
Thiệu Quân nghẹn thật lâu, nghẹn cũng muốn biết, trong đầu trong lòng tên La Cường này rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?
Nếu y không mở miệng hỏi thì tên khốn kia vĩnh viễn không nói, vĩnh viễn đều sẽ không thẳng thắn, ba mươi năm đến già, đến chết, cũng sẽ không nói!
La Cường khiêng thang gỗ đi vào trong rừng cây, Thiệu Quân lặng lẽ theo sau, đế giày da đạp lên cành khô lá rụng tạo ra tiếng động rất nhỏ.
La Cường tiếp tục đi, khi đi đến chỗ sâu nhất trong rừng cây nhỏ, không để thang xuống, cũng không quay đầu lại, hừ nhẹ một tiếng: “Vẫn đi theo? Không mệt à?”
Thiệu Quân ở phía sau La Cường cắn răng một cái, thấp giọng mắng một câu.
Y đột nhiên rút ra gậy cảnh sát ra nhắm eo La Cường đánh lên, hung hăng định đánh một cái trên mông tên đần độn này……
Thang gỗ sớm đã ném một bên, La Cường xoay người khuỷu tay nắm gậy cảnh sát lại, Thiệu Quân thuận thế dùng gậy cảnh sát chặn người này trên một thân cây, còng cổ tay La Cường lại.
La Cường thấp giọng hừ nói: “Làm gì……”
Hai người thở hổn hển, giằng co, phân cao thấp, chóp mũi chỉa vào chóp mũi, ánh mắt chậm rãi không đúng, hô hấp đều bắt đầu loạn.
Rất nhiều ngày chưa chạm vào nhau, trạng thái hiện tại này của hai người, chỉ cần sờ một cái, thậm chí nhìn liếc mắt nhìn nhau một cái thì cũng có thể nhìn đến cứng. La Cường đột nhiên trở tay, thô bạo mà kéo người vào trong lòng ngực, gắt gao nắm lấy không buông, hô hấp dồn dập. Mỗi một lần Bánh bao giận đều mang hình dáng cứng đầu cứng cổ, khiến lòng hắn cũng muốn tan chảy……
Trong rừng cây nhỏ phát ra một trận thở dốc lộn xộn.
La Cường lực tay rất lớn, kiềm người lại, giọng nói nhẹ nhàng trầm xuống, thế nhưng mang ra vài phần ý vị dinh dính không đứng đắn: “Bánh bao, hôm qua nói nếu đánh thắng trận bóng, em sẽ tha thứ cho tôi.”
Ai nói thắng trận bóng chuyền sẽ tha thứ cho người này, mơ đẹp nhỉ?
Thiệu Quân tránh đi vài cái, để La Cường cọ ở cổ y, thở gấp, mắng: “Đừng có mơ, tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
La Cường gặm gáy y, hừ hừ: “Em muốn thế nào?”
Thiệu Quân: “Anh nói xem?”
La Cường: “Bố nhớ em……”
Thiệu Quân: “Cút.”
Đáy mắt La Cường biến thành màu đen: “Hôm qua chơi bóng, em mặc cái quần có hoa to to ấy, rất đẹp trai, bố muốn xem em mặc lại một lần nữa……”
Thiệu Quân trong lòng khó chịu, uất ức, không thể nhịn được nữa, một khuỷu tay chống trên xương sườn của La Cường, ánh mắt đột nhiên bén nhọn: “La Cường, anh giấu tôi bao nhiêu chuyện? Anh còn định lừa tôi đến bao giờ?”
Ý cười khóe mắt nụ cười trên môi La Cường trong tích tắc dừng lại ở hình ảnh đó, hưng phấn đáy mắt như gió cuốn mây tan.
“Chung thân, qua nửa đời sau, anh mẹ nó còn dám cười được……” Thiệu Quân tức giận đến há mồm mắng: “Mẹ nhà anh, tôi đẹp? Tôi đẹp cái con gà nhà anh ấy! Trên gáy của ông nội đây viết chữ ‘ngốc’ hay là viết chữ ‘ ngu ’ hả?”
“La Cường!!!……Anh lừa tôi, anh gạt tôi, anh còn giấu tôi, tôi không hỏi thì anh sẽ vĩnh viễn không nói, anh xem tôi là thằng ngu, trong mắt anh tôi là một thằng rất rất ngu đúng không?!”
Hai mắt Thiệu Quân đỏ lên, cực lực ẩn nhẫn, gân xanh trên cổ lồi lên.
Hai tay La Cường dần dần buông xuống, dựa vào thân cây, tròng mắt tối đen, sâu không thấy đáy……
Hai người ngơ ngẩn mà nhìn, bốn phía an tĩnh giống như hai người cùng nhau rơi vào một không gian khác, cả người mất trọng lượng……
Ngày đó, Thiệu Quân mở xe tải nhỏ, từ cửa sổ xe ló đầu ra, vội vàng chào hỏi: “Xuyên Tử, tôi lái xe này ra ngoài, buổi tối trước khi tắt đèn sẽ trở về!”
Thiệu Tam Gia lái xe lao vun vυ"t qua con đường quê, chở một xe bí đỏ lớn. Ai cũng chưa nhìn ra, trong bao tải chất đống ở ngăn sau, một trong những bao tải lớn, bên trong không chứa bí ngô…..
Thiệu Quân một đường mở đèn đi vào huyện thành, tiến đến nhà y thuê.
Y trực tiếp đậu xe tải ngay bên lề đường bên ngoài tiểu khu, bất chấp việc mấy quả bí ngô trong xe tải có bị cướp đi hay không.
Một bàn tay Thiệu Quân kiềm La Cường, nửa lôi nửa kéo người này đến nơi y ở. Hơn nửa người La Cường được áo khoác che phủ, che lấp hai tay, hai tay bị còng tay còng lại. Hai người đều cực lực lảng tránh ánh mắt đối phương, tâm tình gợn sóng, phảng phất biết tất cả chỉ là khúc nhạc dạo trước khi bão tố đến.
Thiệu Quân rối bòng bòng cầm chìa khóa mở cửa, ngón tay thọc loạn, khi cửa mở ra y hung hăng đẩy mạnh La Cường vào nhà!
Áo khoác rơi trên mặt đất, La Cường với bị đôi tay còng lảo đảo một chút, ngay sau đó bị Thiệu Quân kéo trụ cổ áo. Ánh mắt Thiệu Quân vô cùng phẫn nộ cùng uất ức.
Thiệu Quân chất vấn: “Ở đây không có người ngoài, chỉ có tôi với anh, anh nói, tôi nghe, có thể nói thật với tôi được chưa?”
La Cường cực kỳ bình tĩnh, mặt không cảm xúc: “…… Em đã biết cả rồi, còn muốn bố nói cái gì.”
Thiệu Quân khó có thể tin mà trừng mắt, đáy mắt chậm rãi tích tụ sương mù.
Y đột nhiên chỉ vào trán chính mình, dùng ngón tay chọc vào, nhấn từng câu từng chữ: “Ở đây, La Cường anh nhìn tôi, nhìn tôi, chính là ở đây này.”
“Phát súng này, anh hao phí 16 năm từ ngày này sang tháng nọ cũng không bắn. Trong mười sáu năm, mẹ nó lần này cuối cùng anh cũng nổ súng! Anh tự thú, anh nhận tội thì chẳng khác nào anh bắn một phát nát đầu tôi, La Cường, anh thật độc ác, anh cứ như vậy mà bắn chết tôi! ”
La Cường: “……”
Đáy mắt La Cường hiện lên đau đớn thật sâu ……
Đây là lần La Cường đến nhà của Thiệu Quân thuê.
Thuê một căn nhà một phòng khách một phòng ngủ trong một huyện nhỏ này, tiền thuê một tháng không đến hai ngàn đồng tiền. Gia đình ở trong tòa nhà về cơ bản đều là nông dân ở vùng ngoại ô, ruộng đất bị chính phủ trưng dụng đền bù, bồi thường phân nhà ở. Thiệu Quân thuê nơi này đơn thuần vì tìm nơi để ngủ, không cần thường xuyên trở về nhà trong thành phố. Phong cách của căn phòng cho thấy những thói quen sống khác nhau của một người đàn ông độc thân. Bếp lạnh, chăn trong phòng ngủ không gấp, trên sô pha, trên bàn trà, trên mặt đất, thậm chí trên tủ TV nơi nơi đều có quần áo dơ cùng vụn vặt.
Một tay Thiệu Quân xốc chăn trên giường lên, dùng lực mạnh ấn ngã La Cường vào trên giường, ngực đè nặng đi lên. Y đem hai tay bị còng của La Cường vòng qua đầu rồi còng ở trên lan can giường.
La Cường hết sức tránh mấy cái, sắc mặt xanh mét, vì căm giận xoay mặt qua, không nói lời nào.
Mặc dù tới nông nỗi này, để Thiệu Quân ép đến trước lông mày, La lão nhị hắn vẫn là La lão nhị. Cho dù là đối mặt với Bánh bao, cho dù những chuyện năm đó đã làm rõ ràng như ban ngày, La Cường cũng không phải loại sẽ khóc lóc thảm thiết khom lưng uốn gối ngón tay chỉ lên trời xin tha thứ, hắn vĩnh viễn không phải loại người như vậy.
Thiệu Quân nhìn dáng vẻ thà chết này La Cường, ngực quặn đau tột đỉnh: “La Cường, anh là đồ con rùa! Anh ích kỷ, khốn nạn, anh còn không nhận sai, anh vĩnh viễn đều là như thế này sao!”
La Cường không chịu khuất phục mím môi thành một đường thẳng, sau một lúc lâu, hừ nói: “Hận tôi sao? Đi ra khỏi cửa mua con dao, sau đó ra sức đâm lên trên người tôi, đâm càng mạnh càng tốt, bố nợ em, tuyệt đối sẽ không đánh trả.”
Thiệu Quân lôi cổ La Cường, liều mạng mà lay động, sắp điên rồi: “Tôi đâm anh, tôi có thể cam lòng làm anh bị thương sao?!!!”
“Lão Nhị, anh mẹ nó đừng có giả vờ với tôi, anh đừng nói với tôi ban đầu anh tự thú không phải là vì tôi! Anh đừng nói với tôi anh ở trước mặt tổ chuyên án chịu đựng sống chết nửa tháng, bọn họ đánh anh, bắt nạt gây sức ép anh cũng chưa từng mở miệng, khi đó anh trở về không phải là vì gặp mặt tôi !Anh đừng nói với tôi từ trước đến giờ anh chưa từng thật lòng với tôi! Anh đừng nói với tôi anh không muốn ở cùng một chỗ với tôi, anh con mẹ nó không thể chịu đựng tôi, tại sao? Tại sao anh lại như vậy hả!!!!!!!!!!!!”
Đáy mắt La Cường hiện lên bi thương thật sâu, lớp ngụy trang cứng rắn trên mặt chợt bị nứt ra, im lặng mà hòa tan, vỡ thành từng mảnh nhỏ ở trước mặt Thiệu Quân.
Đau khổ chống đỡ lâu như vậy, hiện giờ Thiệu Quân biết được chân tướng, y có thể nghĩ như thế nào, y thật sự có thể lấy con dao đâm La Cường sao? La Cường lại không bị phán tử hình, người này không có lên pháp trường, đối với Thiệu Quân mà nói, ngược lại có một loại giải thoát sau cơn đau đớn kiệt sức muốn chết là mất mà tìm lại được. Đau khổ dày vò ba tháng không biết sống chết kia, tâm cũng cứng, cũng không còn gì đau hơn lúc đó. Người mất đi có thể nào cũng không về được, vẫn cứ nắm chặt niệm tưởng cuối cùng ở trong lòng bàn tay, nhẫn tâm vứt đi, nhẫn tâm buông tay sao?
Nhưng mà khi đó, La Cường sao có thể nói thật với Thiệu Quân?
Bánh bao vì hắn ngồi tù, Bánh bao vì hắn không trở về nhà, một ngày rồi một ngày như vậy.
Mười bốn tuổi Bánh bao đã không còn mẹ, Bánh bao nói với hắn vĩnh viễn không thể nào tha thứ……
La Cường hắn cũng là người mười tuổi không mẹ. Chẳng qua mới nửa ngày không gặp, giống như cắm đầu không muốn sống chạy đến bệnh viện thì nhìn thấy một người đang sống sờ sờ đã không còn, cuối cùng không về được. La Cường hiểu rõ mùi vị đó.
Bản thân mình có tốt thế nào, quan trọng bao nhiêu thì ở trong lòng Bánh bao, có thể thay thế mẹ cậu ấy không?!
La Cường được ăn cả ngã về không lựa chọn tự thú, cứ vậy không học đánh cờ còn có thể vớt về một cái mạng. Ở niên đại đó hắn mới hơn hai mươi tuổi, là những năm tháng tâm tính tàn nhẫn sắt đá nhất, đấu tranh không có con đường, bỏ mạng nơi chân trời, hắn gây ra vụ án, phạm tội mạng người, bắt lại lăng trì ngũ mã phanh thây đều không đáng tiếc. Thế đạo có luân hồi, thiện ác chung quy cũng có lúc phải báo, người đi ra lăn lộn chỉ là sớm hay muộn. La Cường đi lên con đường này, cũng không nghĩ tới đời này có thể chết già, không nghĩ tới trời cao sẽ hậu đãi hắn, càng không nghĩ tới, có thể gặp được Bánh bao……
Lúc ấy tự thú, cũng là tình thế bức bách. Ngay khi tổ chuyên án Bộ công an bước vào nhà tù Thanh Hà bắt người, La Cường cũng biết con đường này tới cuối rồi. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, tất cả hành vi phạm tội sớm hay muộn cũng sẽ lộ ra ngoài thiên hạ, hủy đi Đàm Ngũ Gia, Lưu Hiểu Khôn bị bắt, bộ trưởng Lưu bị song quy, binh tôm tướng cua phía dưới đều sắp một lưới bắt hết. La Cường ngoài trừ con đường tự thú, còn con đường khác sao?
Vả lại, thế lực họ Lưu rắc rối khó gỡ, sau lưng quân sư rất nhiều, mời mấy vị nổi tiếng ở tỉnh phương bắc, sắp chết còn muốn cắn ngược lại, muốn đẩy toàn bộ tội mướn hung thủ gϊếŧ người lên trên người La Cường. Với tính tình này, La Cường hắn có thể chấp nhận số phận sao? Có thể cam tâm tình nguyện gánh tội thay cha con họ Lưu ư?
Tính tình La Cường nóng nảy, là thà gãy chứ không chịu cong, thà rằng oanh oanh liệt liệt nhận lấy cái chết cũng tuyệt đối không uất ức hèn nhát để cho người khác dồn vào đường chết. Hắn phải làm chết người khác, cùng lắm thì cùng nhau chết chùm.
La Cường hành sự quyết đoán, lại có nghĩa khí một tay giang hồ, ngần ấy năm làm đại ca phong độ cùng thủ đoạn, xuống tay tàn nhẫn với người khác, xuống tay với bản thân càng thêm tàn nhẫn hơn. Trước mắt hắn cũng chỉ nhìn ra được ngõ cụt này, tự mình tung người nhảy vào vực sâu vạn trượng địa ngục nghiệp hỏa đốt thành tro bụi hi sinh vì nghĩa lớn, tuyệt đối không liên lụy người khác. Chỉ cần có thể đổi thằng ba nhà hắn cả đời bình an, đổi Tam bánh bao cả đời trong sạch cùng tự do, để cho tất cả kẻ thù của hắn cửa nát nhà tan đoạn tử tuyệt tôn, hắn chấp nhận tất cả.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tội Phạm
- Chương 82: TRA TẤN ÉP CUNG!