Chương 35: Mỏ Đá

Lúc này đang là giữa tháng tám, mùa hạ phương bắc rất mát mẻ nhưng lại thường xuyên có mưa.

Con đường trên dãy núi Yến Sơn giống như tấm lưng ngựa nhấp nhô phập phồng, sườn núi kéo dài được làn nước mưa cọ rửa thành màu xanh tro bị mây đen nơi xa rít gào nuốt trọn.

Không khí sau cơn mưa rất trong lành, nhưng không khí trong nhà xưởng lại có vẻ buồn tẻ, chán ngắt.

Tổ lao động nhỏ của lớp số 7, ai cũng đều cúi đầu mài đá, lười đến chẳng thèm ngẩng đầu lên, không có chiến sĩ thi đua đi đầu, làm việc gì cũng thiếu động lực. Lão đại của lớp bọn họ không ở trong nhà giam, hắn đã bị điều đến mỏ đá thi công với đội công tác nhiều ngày rồi.

Sáng sớm hôm nay Thiệu Quân lại đến trực ban, mấy đồng nghiệp đều nhìn y với ánh mắt khác nhau.

“Tiểu Thiệu, cậu còn đến đây làm gì? Sắp được điều đi chưa?”

“Thiếu gia, được lên cục rồi sao? Thật đúng là một nơi tốt nha……”

“Lên cục rồi, cảnh phục được phát trên đó gọn gàng đẹp trai hơn nơi này của chúng ta nhiều……”

Các đồng nghiệp cùng chào hỏi y, trong giọng nói của cả đám đều lộ ra vẻ hâm mộ hoặc đố kỵ, mắt nhìn Thiệu Tam Gia sắp được thoát khỏi biển khổ ở nông trường Thanh Hà, đến một nơi tràn ngập ánh sáng, một nơi mà người thanh niên năm tốt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn với hộ khẩu thường trú ở thành thị đáng lẽ nên đi.

Đội trưởng Điền nhìn Thiệu Tam Gia với ánh mắt chua lòm. Mỗi đêm Điền Chính Nghĩa ngủ trong ký túc xá, ban đêm nằm mơ đều muốn ôm bà xã, muốn được điều đi, đã làm đơn báo cáo với lãnh đạo về chuyện này hai năm rồi, lãnh đạo lại nói hiện tại nhà giam đang thiếu người, cho nên chèn ép mãi không duyệt.

Anh ta vẫn còn chưa được duyệt, Thiệu Quân muốn đổi đến nơi khác lại được duyệt trước, đến nay mới hơn một năm, đảo mắt cái đã được điều đi, chiếm ngay một suất trong danh sách lên cục, đi con đường văn chức cao cấp trong cục.

Vẫn là do bên trên có người nâng đỡ, thời đại này, bất kể là nơi nào, cũng chỉ có hai từ, nhờ cha! Trong lòng đội trưởng Điền buồn bực.

Trong lòng Thiệu Quân cũng không thoải mái. Y trở lại nhà giam số 3 đã không thấy được cái người tên La Cường này đâu nữa.

Đêm đó, hai ba con hiếm khi được ngồi xuống cùng nhau bàn về vụ án, Thiệu Quốc Cương nghiên cứu vẻ mặt của Thiệu Quân, cảnh giác hỏi: “Quân Quân, con hỏi thăm về La Cường làm gì?… Con cũng quá quan tâm đến phạm nhân này rồi đó.”

Lúc ấy trong đầu cục trưởng Thiệu có vẻ đã hiểu lầm. Ông suy nghĩ theo một phương hướng khác, con trai cả ngày lăn lộn với đám phạm nhân đó, khó tránh khỏi xưng huynh gọi đệ cùng với bọn họ, La lão nhịcây lớn rễ sâu, có người có tiền có thế, ở trong tù đều được trên dưới nịnh nọt, Thiệu Quân đây là lấy được lợi nào từ việc làm ăn của đối phương sao?……

Trái lại, Thiệu Quân nhẹ nhàng ung dung nói: “Hiện tại con đã hiểu rồi, chỉ có chút chuyện thôi, cũng không đến mức nghiêm trọng, con cũng không tin La lão nhị kia có thể làm gì được con!”

“Ba, La Cường có thù với ba, hai người bất hòa với nhau, con muốn cởi bỏ nút thắt này.”

Trong lòng Thiệu Quân nghĩ như vậy, kể cả cho dù tương lai không lăn lộn cùng một chỗ, hai người không lấy lại được tình nghĩa anh em như trước, y cũng muốn đem chuyện này nói rõ với La Cường.

Y đã muốn hỏi La lão nhị một câu: Anh vì La Tam mà cam tâm tình nguyện tự thú vào tù, hiện tại anh có thể vì một người khác mà thay đổi hoàn lương làm lại từ đầu không?

Đi trên con đường khó khăn ấy lâu như vậy, anh còn nguyện ý quay đầu lại không?

Về mặt sự nghiệp, Thiệu Tam Gia với ba y là cùng một con đường, cũng coi như thế gia công an, thế nhưng ở mặt tình cảm, y đã không thể kháng cự mà hướng về La Cường. Một thân một mình đứng giữa hai con đường hắc bạch, giống như có hai luồng sức mạnh xé rách y, bóp chặt tim y, dường như đem thân thể y xé toạc thành hai nửa.

Mấy vụ án La lão nhị một tay gây nên, tùy tiện lấy một cái thôi cũng đủ để phán hắn nhiều năm tù. Loại người này phải nhận tội đền tội là đạo lý hiển nhiên, Thiệu Tam Gia cảm thấy pháp luật không sai, ba y cũng không sai, cái sai là ở La Cường, năm đó tên khốn này cũng đang trong độ tuổi thiếu niên dễ xúc động, một khi đã đi nhầm, ngồi tù là sự tự lựa chọn một con đường tối tăm mà chính hắn phải chịu.

Hiện tại y đang cùng La Cường đi con đường này, là chính y cam tâm tình nguyện đi theo.

Dùng mười lăm năm liệu chăng có thể thay đổi một người như La Cường?

Nếu không thay đổi được, vậy cứ theo hắn mười lăm năm, sẽ ra sao thì ra?

Thiệu Quân tuần tra trong nhà xưởng, đi đến bên cạnh Hồ Nham.

Hôm nay nhãi Hồ Ly buồn bực không vui, từ sáng sớm đã không nói một câu nào, linh hồn nhỏ bé cũng đã đi theo lão đại nhà gã bay đến mỏ đá.

Hồ Nham rũ lông mi liếc Thiệu Quân, trong lòng hai người ai đều khó chịu, không phân cao thấp mà trừng mắt lườm nhau. Hồ Nham mím chặt khóe miệng giống như đang nói, cảnh sát Thiệu tôi biết anh không vừa mắt tôi, nhìn tôi thấy khó chịu thì cứ điều tôi đi đi, anh cứ đá tôi ra ngoài đi, tại sao anh có thể để anh Cường đi chứ? Vì sao anh không ngăn cản anh ấy, đến nơi kia chịu khổ làm gì hả?!

Vốn Hồ Nham cũng giơ tay muốn đi theo, xin đi khai thác đá nhưng đội trưởng đội thi công trực tiếp đánh rớt thằng nhóc này, chỉ bằng cái thân hình còi cọc, tay chân như cái tăm kia của mi, còn chưa to bằng cái cán xẻng đâu, mi có thể đào được đá hay vác được bao lớn hả?

Hồ Nham thu dọn công cụ xong, đứng lên xếp hàng đi ăn cơm trưa, lúc bước qua bên người Thiệu Quân, dùng thanh âm như tiếng muỗi nói: “Cảnh sát Thiệu giờ tôi chỉ có thể chơi đùa một mình, ngài cũng vậy sao?”

Mắt Thiệu Quân liếc sang một bên, méo cả miệng: “Cậu ngứa da đúng không.”

Hồ Ly này có chút tinh ranh, rất thích lắm miệng, có đôi khi khiến Thiệu Quân hận đến ngứa răng bốc hỏa, cứ chờ đi, ranh con này sớm muộn gì cũng chết vì cái miệng thối của gã!

Giữa trưa Thiệu Quân múc một muôi cá hố sốt cà chua lớn trong phòng bếp của cảnh ngục, phủ lên trên một màu tương đỏ óng ánh..

Người Bắc Kinh có khẩu vị rất nặng, khi nấu ăn thích điên cuồng thả các loại gia vị đường muối tương dấm, màu sắc đậm đà rực rỡ, vị nồng đậm mãnh liệt. Thiệu Tam Gia từ nhỏ đã thích ăn cá, người khác đều ngại cá hố tanh, Thiệu Quân lại cảm thấy đó mới chính là hương vị của cá.

Ôm khay cơm đi trong hành lang kí túc xá, mấy người đồng nghiệp đang vội vã chạy tới chạy lui, còn có người đang gọi điện thoại, nôn nóng nói cái gì đó.

“Cái gì? Mẹ nó mới được có mấy ngày chứ? Bọn họ làm ăn như nào vậy hả?”

“Tôi đã nói người trong nhà giam chúng ta không nên đi làm cái việc kia! Mẹ nó đều là do bọn họ bắt người đi rồi dùng như súc vật vậy!”

Thiệu Quân quay đầu hỏi một câu: “Sao vậy?”

Vẻ mặt của người đồng nghiệp nôn nóng mà trả lời: “Chỗ mỏ đá xảy ra chuyện không hay, nổ chết người!”

Thiệu Quân bỗng dưng kinh ngạc đến ngây người: “Cái gì?…… Sao có thể!”

Đồng nghiệp kia là người được phân công chuyên biệt về phương diện quản lý, đang nổi nóng, không chút hòa nhã nói: “Có thể không gặp chuyện được sao, đã là thời đại nào rồi mà còn dùng loại thuốc nổ cổ lỗ sĩ không đủ tiêu chuẩn kia nữa, mẹ nó thật là không coi phạm nhân là người chắc!”

“Bọn họ không coi phạm nhân là người thì cũng kệ đi, nhưng mấy người này là người của đội chúng ta, nếu thật sự xảy ra chuyện còn không phải chúng ta sẽ bị phê bình điều tra sao, mỗi lần trong ngục giam có người bị chết bị thương, y như rằng lại bị tra xét từ trên xuống dưới, tra tới đáy cũng không hết!”

Trong đầu Thiệu Quân ầm một tiếng, màng nhĩ như có tiếng kêu to điên cuồng.

“Cậu nói ai bị nổ chết?……Người đội chúng ta?” Giọng Thiệu Quân run rẩy hỏi.

“ĐM, tôi cũng không biết! Tôi còn phải nhanh chóng chạy đi liên hệ cho bệnh viện Thanh Hà phái người đến xem một chuyến, tổ sư nó chứ!” Đồng nghiệp quăng bậy một câu, vội vã chạy đi.

Thiệu Quân bưng khay cơm ngây ngốc, đứng trong hàng lang tối tăm, ánh sáng từ cửa sổ nhỏ ở cuối hành lang loáng nhoáng trong màng mắt.

Phạm nhân trong đại đội số một tự nguyện đi làm công ở mỏ đá, tổng cộng chỉ có ba người.

Một trong số đó là La Cường.

Ai bị nổ chết?

Con mẹ nó mày nói ai bị nổ chết?!

Ngày hôm đó, ngay cả văn phòng Thiệu Quân cũng kịp vào, trực tiếp lao ra khỏi ký túc xá.

Y quăng đổ khay cơm ở trên hành lang, cá hố sốt kho tàu mà y thích ăn nhất, một miếng cũng chưa kịp ăn……

“Này? Thiếu gia, cậu đi đâu vậy? Hôm nay không phải cậu trực ban sao?”

Phía sau có người gọi y.

“Mỏ đá xảy ra chuyện tôi phải đi xem!……Tôi nhất định phải đi xem !!!”

Thiệu Quân không quay đầu lại, mặt mũi trắng bệch chạy như điên ra ngoài.

Đội thi công của tập đoàn xây dựng, hầu như năm nào cũng đến tuyển lao động tạm thời ở nông trường Thanh Hà, phạm nhân giá cả rẻ bèo, tay chân nhanh nhẹn, có thể chịu khổ, lại toàn là đàn ông dáng người to lớn bắp thịt cường tráng, cho nên bọn họ thích dùng phạm nhân.

Xét theo góc độ của hệ thống nhà giam, lãnh đạo lại vui vẻ nhận lấy việc này. Hiện tại các nhà giam đều là tự chủ động nhận thầu, sôi nổi tự kinh doanh, lợi dụng đủ loại con đường cho đơn vị nhà mình bạt mạng kiếm tiền. Nguồn thu vào không chỉ ảnh hưởng đến tiền lương phạm nhân, mà còn liên quan đến tiền thưởng tiền trợ cấp của nhóm cảnh ngục, các loại hiệu quả và lợi ích có lợi đủ đường.

Đương nhiên, các đồng nghiệp cũng hay truyền tai nhau, nghe nói người phụ trách đội thi công và giám ngục trưởng là bà con xa, không chừng đã kiếm được không ít chỗ tốt từ việc này. Ở cái thời đại kinh tế phát triển nhanh chóng GDP điên cuồng tăng cao này, ngành sản xuất kiến trúc chính là ngành nghề sinh lãi kếch xù nhất, cũng nguy hiểm nhất hiện nay.

Trong lòng Thiệu Quân miên man suy nghĩ chuyện này, đôi môi run rẩy đem bọn phế vật trứng thối này mắng to một hồi từ trên xuống dưới, phóng xe chạy như điên trên đất đường nông thôn.

Ra khỏi cửa sắt lớn bên ngoài nhà tù, đường đến mỏ đá vẫn còn một khoảng cách tương đối xa, lúc trước các phạm nhân đi làm công là được đeo dây xích chân rồi kéo lên xe tải lớn đưa đến nơi kia.

Mấy ngày này liên tiếp đổ mưa, con đường vùng ngoại thành vô cùng lầy lội, xe Thiệu Quân lái chính là chiếc xe buýt trong nhà giam của bọn họ, xe vẫn còn tương đối mới, trên thân xe còn phun dòng chữ “Khu nhà giam số 3 Thanh Hà”. Gầm xe quá thấp, đâm vào mấy cái ổ gả ổ voi trên đường là xóc nảy điên cuồng, lắc lư đến nỗi tim gan phèo phổi của Thiệu Quân cũng sắp văng ra, sốt ruột như muốn phát điên ……

Y lái xe đến gần công trường khai thác mỏ đá, trước mắt là một khối núi đá cao ngất, vách đá dốc lởm chởm sắc bén như được bổ ra bởi quỷ dữ, một bên bị nổ tung thành cái động lớn dài hai mét, đá vụn sụp xuống rơi lẻ tẻ, bao trùm phạm vi một trăm thước trong khu vực, máy xúc đất đá khai thác đều bị chôn vùi một nửa trong đống đá.

Đám người tụ tập, âm thanh ồn ào.

Thiệu Quân bỏ xe chạy như điên, đẩy đám người ra, trên mặt đất rải rác một đống bao tải, thuổng sắt, cuốc xẻng, đầy công cụ lung tung, mặt trên đều phủ một tầng cháy khét như bị thuốc nổ Kali Nitrat đốt phỏng.

“Mẹ nó các người đang làm cái gì, chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại như thế này!!!” Thiệu Quân nóng nảy gào lên.

Thiệu Quân xông lên chỗ đống đá chất cao, lục lội trong đống đổ nát, khóe mắt đảo xung quanh, nhìn thấy một chiếc giày vải màu đen.

Giày vải màu đen đế dày, đó là sản phẩm của cửa hàng Nội Liên Thăng, đế giày đã bị đốt đến thủng, cháy đen khét lẹt, nằm trên đống đá màu xám trắng cực kì nổi bật, chói mắt……

Thiệu Quân nhặt giày La Cường lên, đứng trên đống đá mờ mịt nhìn xung quanh, cả người phát run, giọng khàn đi.

“Các người làm ăn cái kiểu gì vậy hả!”

“Người đâu, người trong đội của ông mày đâu!!!”

“Hả!!!!!!!!!!!!!”

Từ trước đến nay lần đầu tiên Thiệu Tam Gia có loại xúc động muốn cầm dao chém người.

Nếu như trong tay y có một con dao, rất có thể sẽ xoay tròn như một cái máy chém đầu hết một vòng người xung quanh như bổ rau.

Rốt cuộc y cũng đã hiểu được vì sao lúc trước trên đường lớn Tây Tứ, La Cường lại có thể không quan tâm đến tính mạng và tiền đồ của mình, chỉ vì cha hắn và thằng ba nhà hắn, vung kìm sắt và dao ba cạnh ác chiến với người ta.

Người mà bản thân quan tâm nhất, phải chịu uất ức, chịu tổn thương, muối đổ thì mặn, dấm đổ thì chua, gặp phải loại chuyện này không bùng nổ phát điên lên thì còn là đàn ông nữa sao?

Lúc ấy tâm tính của Thiệu Quân chính là bất chấp tất cả, ai làm La Cường phải chịu khổ chịu tội, y tuyệt đối sẽ tìm người đó mà liều mạng.

Mấy người đốc công đang sứt đầu mẻ trán, tính toán tổn thất vì chậm trễ kỳ hạn công trình, nhìn thấy người mặc cảnh phục tới đây thì quăng một câu: “Không có việc gì cả, không phải chuyện lớn……”

“……”

Thiệu Quân kinh ngạc mà nhìn chằm chằm mấy người kia.

“…… Không phải chuyện lớn cái con mẹ nhà mày !”

Gân xanh nổi đầy lên thái dương Thiệu Quân, buột miệng chửi mẹ nó .

“Chết người mà không phải chuyện lớn? Vậy cái gì mới xem là chuyện lớn?”

“Mạng người không phải chuyện lớn hả! Đcm tổ sư nhà mày !!!!!”

Y xông lên nắm lấy cổ áo tên đốc công kia, vung một đấm tới……

Y ở chỗ này đỏ mặt tía tai mà túm áo lôi cổ, một đám người ở bên cạnh vây quanh khuyên giải, đừng đánh, không đáng, không có việc gì đâu, căn bản là không có chết người!

Các phạm nhân làm công tạm thời được sắp xếp ổn thỏa ở lều nghỉ ngơi, bên ngoài có mấy cảnh sát vũ trang mang súng đứng canh gác.

Thiệu Quân nôn nóng sốt ruột chạy vào bên trong, nhìn mặt từng người một trong đám người mặt xám mày tro đầu đầy bột đá, vẫn không tìm được La Cường.

“Người của đội chúng tôi đâu?……Mấy người trong đội chúng tôi đâu?!”

Thiệu Quân xoay vòng vòng.

Lần này, thật sự đã nếm trải được mùi vị lo lắng. Trong lòng cất giấu một con người sống sờ sờ, bỗng có một ngày người nọ đột nhiên biến mất trước mặt mình, truy đuổi cả một đường cũng đuổi không kịp. Cho dù con đường này có chạy đến chân trời, cũng phải đem người này trở về, lấy xích sắt hay dây thừng buộc lại, không cho chạy loạn nữa……

Trong lòng Thiệu Quân gấp gáp, tức giận, bối rối, lo lắng, hận La Cường đến buốt răng.

Sau khi nghe các quản lý cùng các phạm nhân ở đây mồm năm miệng mười bàn tán, Thiệu Quân mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra .

Ngày hôm nay, đội thi công đến đây đo lường, ngồi trên máy xúc cỡ lớn, muốn cho nổ núi để khai thác đá. Đốc công kéo một xe công cụ thuốc nổ đến chân núi chờ công phá. Xe thuốc nổ kia là sản phẩm không đạt tiêu chuẩn do nhà xưởng làm giả, sau đó thì xảy ra vấn đề kia .

Lúc ấy mấy phạm nhân đang dỡ bao thuốc nổ. Cách đó không xa, La Cường đang gắng sức đẩy một xe đá, đi dọc theo đường đất nhỏ.

Các tia lửa bắn ra từ giữa thuốc nổ và bao tải, một mùi khét lẹt nồng nặc xông vào mũi.

“Không được, sắp nổ rồi, chạy mau! Chạy nhanh lên!!!!!”

Ngòi nổ trong giây lát liền bén rồi nổ mạnh, xe đẩy nhỏ, công cụ trong tay bị nổ văng lên cao, khói bụi mù mịt che trời lấp đất từ phía sau không ngừng mãnh liệt xộc vào lỗ mũi và khoang miệng.

Đá vụn bột phấn đầy trời rơi xuống, trên mặt đất bị nổ ra một cái hố lớn, gần như đem cả nửa người La Cường vùi lấp bên dưới……

La Cường giãy giụa bò ra bên ngoài, chạy thật nhanh, gào thét kêu những người khác chạy mau.

Có người nháy mắt đã bị dòng khí lớn mãnh liệt thổi bay đi, chấn động đến ngất xỉu, sóng xung kích làm tê liệt toàn bộ người trong bán kính 50 thước, quằn quại trên mặt đất.

Có người bị bén lửa trên người, quần áo “phụt phụt”bốc lửa, chỉ trong nháy mắt liền bị thiêu cháy……

La Cường quay đầu nhìn lại.

Hắn không để ý tới sự nguy hiểm lỡ thuốc nổ sẽ nổ mạnh lại một lần nữa mà chạy trở về, liều mạng kéo người bị bén lửa kia ra ngoài, kéo người đó đến khu vực không bị vụ nổ lan tới.

Ngọn lửa ập vào trước mặt, gần như liếʍ đến cả lông mày hắn, sau gáy bị hun đen một lớp.

“Cứu mạng, cứu mạng!…… A!!!!!!!”

Người bị cháy kia liều mạng vặn vẹo, giãy giụa, đôi mắt kia đối diện La Cường, bên trong ẩn chứa sư hoảng sợ cực độ hòa lẫn với du͙© vọиɠ cầu sinh(1) mãnh liệt, đau đớn mà tru lên. Người này chính là lão đại Lại Hồng Binh(tên của lão đầu hói) của lớp số 3 đại đội số một bọn họ, lúc vừa rồi vận chuyển bao thuốc nổ bị dòng khí hất ra.

(1) Du͙© vọиɠ cầu sinh: Ước muốn/khát vọng muốn sống mãnh liệt.

“Lăn vài vòng trên đất đi, vậy sẽ dập được lửa!”

La Cường gào lên.

La Cường thuận tay lấy một cái bao tải rách, liều mạng đập lên trên người của người này, chụp đánh dập tắt ngọn lửa trên mặt đất ……

Kinh tâm động phách vài phút, tất cả mọi người đều ngây ngốc, còn chưa kịp phản ứng lại.

Một đường sống chết, cầu sinh là bản năng nên đều vội vàng tự mình gắng sức chạy trốn, có ai còn lo lắng cho ai nữa chứ?

Có thể nhặt về một cái mạng hay không, cũng chỉ là chuyện trong vài phút đó.

Mặt La Cường dính đầy đất đen, mắt báo trợn lên, gân xanh trên cổ nổi đầy, thở phì phò từng hơi một rồi “phụt” một tiếng phun ra một ngụm nước bọt trộn lẫn đất và cát.

Lão đầu hói tìm được đường sống trong chỗ chết, hoảng hồn chưa bình tĩnh lại được, nằm ngửa trên mặt đất nhìn chằm chằm La Cường, run rẩy nói không nên lời ……

Trong lúc nguy cấp, nếu không phải La lão nhị kéo gã ra, rất có thể gã đã bị chôn trong đống đá, bị thiêu chết.

Bóng dáng cao lớn của La Cường đứng trên đống đá vụn tràn ngập khói thuốc nổ, hai bàn tay to dính đầy vết máu, ngũ quan sâu sắc trải đầy những vết thương nhỏ vụn, ấn đường bị lửa hun đến cháy đen, hơi thở từ miệng ra đều xen lẫn mùi thuốc nổ, rất giống một pho tượng Tu La bước ra từ lửa địa ngục……

Lão đầu hói được người ta lấy cáng nâng đi ngay tại chỗ.

Người này nằm ở trên cáng, trong miệng lải nhải lẩm nhẩm cái gì đó, cố sức mà xoay đầu lại, tròng mắt chuyển động liếc về hướng thân hình tối đen của La Cường trong màn khói thuốc nổ.