Chương 33: Du͙© vọиɠ TẠI QUÁN BAR

Trên đường cao tốc trở về thành phố, Thiệu Tam Gia mở cửa sổ xe xuống, tăng vận tốc phóng xe chạy như bay, gió nóng ù ù bên tai.

Sự bao dung và độ nhẫn nại của Thiệu Quân đối với La Cường đã gần tới cực hạn, sắp nổ tung đến nơi.

Y làm xong việc trở lại phòng giám sát, nhịn không được, lại xem video ghi hình của lớp số bảy một lần nữa, xem xong lại càng cảm thấy bản thân mình đúng là có bệnh, chỉ thích tự tìm ngược, đúng là một thằng ngốc!

Lúc ấy y không tận mắt thấy được, nhưng đã xem được bản ghi lại của hệ thống giám sát, Hồ Nham ôm cổ La Cường, một bàn tay mò đến dưới hông La Cường. Qυầи ɭóŧ La Cường vốn đã được cởi xuống, dươиɠ ѵậŧ hùng tráng no đủ sung mãn, dục hỏa ngút trời, tay Hồ Nham cầm lấy nó chậm rãi tuốt động……

Về phần sau đó, hai người đang ấy ấy thì đột nhiên La Cường giơ chân đá người ta là chuyện như thế nào thì Thiệu Quân đã lười chẳng muốn truy cứu kĩ, trong đầu y vẫn thoáng hình ảnh bàn tay Hồ Nham nắm lấy con trym của La Cường.

Nói đến bản thân Thiệu Quân, y cũng không phân tình cảm của mình ra một cách rõ ràng. Y với La Cường, một người là quản giáo, một người là phạm nhân, hai người còn có thể thế nào nữa chứ?

Kỳ thật hoàn toàn cũng không có khả năng như thế nào đó, ngay cả “hiện tại” nên làm thế nào y cũng không biết, càng không nghĩ tới “tương lai”, nghĩ tới những chuyện lâu dài.

Thiệu Quân thích La Cường, ở nhà giam có thể thường xuyên thấy người mình thích, quan tâm, chăm sóc, hỏi han ân cần, thậm chí đánh giỡn nhau vài cái, chửi nhau vài câu, khá tốt…… Y đã coi La Cường như người của mình, chỉ có y mới có thể quan tâm, có thể che chở, khống chế tất cả của người này.

Trước khi vào tù La Cường rất khác so với bây giờ, đến lúc tương lai ra tù, hai người chỉ sợ sẽ chẳng gặp mặt nhau được một lần nào nữa. Nhưng đây có mười lăm năm thời hạn thi hành án, có một năm tính một năm, từ đầu đến chân La Cường hoàn toàn toàn thuộc về y…… Tam Gia muốn như thế nào thì như thế đó, đây là đặc quyền của Tam Gia y.

Giữa hai người như là chỉ tồn tại tình cảm anh em, nhưng so với anh em thì lại có thêm mấy phần mập mờ cùng chút tâm tư nhỏ, cái mà Thiệu Quân kiên quyết không thể chịu đựng được chính là sẽ có những người khác cũng chia sẻ cái loại cảm tình thân mật mà bí ẩn này với La Cường.

La Cường có thể không cùng y có cái gì đó, nhưng cũng tuyệt đối không thể cùng người khác có cái gì hết, Thiệu Quân chịu không nổi. Chỉ cần ngày nào La Cường còn ở nhà giam số 3 đại đội một, là người dưới quyền của y, nhà tù Thanh Hà còn có sự tồn tại của Thiệu Tam Gia đây thì người này chính là người của y.

Người khác? Người khác thì đừng hòng dính tới La lão nhị.

Suốt một đường đi mặt Thiệu Quân cứ tối sầm lại, trong đầu miên man suy nghĩ, ngón tay nắm chặt lấy vô lăng.

Y đang phát cáu ở bên này, phóng xe vượt tốc độ, không để ý ở cao tốc đối diện có một chiếc xe, cả đường đi cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, xông thẳng vào dòng xe cộ.

“ĐM!” Thiệu Quân tức giận mắng rồi khẩn cấp xoay vô lăng, xe đâm thẳng về phía dải phân cách.

Rầm ….…..

Ngày đó, ven đường cao tốc xảy ra một vụ đâm xe liên hoàn. Đèn đỏ của xe cảnh sát lập loè, cảnh sát giao thông phát cho mỗi người một cái biên bản. Thiệu Tam Gia mặt xám mày tro mà đứng ở ven đường, không thể quay về nhà được nữa, chỉ có thể gọi điện thoại kêu người tới.

Gặp phải chuyện rắc rối này, y không muốn thông báo cho người quen đồng nghiệp, không muốn nói cho ba y, càng không thể để ông ngoại biết, mắc công phiền ông cụ gọi tài xế tới đón y. Ông ngoại cũng đã lớn tuổi, nếu nghe nói cục vàng nhóc Quân Quân y bị đâm xe, còn không lo lắng được chắc.

Y chỉ còn nước gọi cho người anh em xin giúp đỡ: “Anh Tuần, tao nè!”

“Tao đang đứng trên đường cao tốc đây này, mày chạy nhanh lại đây đón tao một chuyến!”

“Xe tao hỏng rồi! Mẹ nó, có tên đần độn đi ngược chiều trên cao tốc, không muốn sống nữa chắc, lại còn đi ngược chiều!!!……”

Vận số năm nay không may mắn, Thiệu Quân vừa tức giận vừa uất ức, hung hăng đá mạnh vào đầu xe.

Đêm đó tâm tình khó chịu, Thiệu Quân ngủ ở nhà Sở Tuần một đêm.

Hai người giống khi còn nhỏ vậy, cùng nằm ngủ trên một cái giường lớn, chia đôi giường mỗi người một bên, dựa lưng hút thuốc. Hai thằng đàn ông sinh ra đã ngậm thìa vàng, nằm chung một cái giường là bắt đầu nói chuyện tào lao trên trời dưới biển, chỉ trích mấy chuyện bất mãn bị chèn ép ở Trung Nam Hải(*), đầu năm nay kiếm tiền trang trải cuộc sống đều chẳng dễ dàng gì, bọn đàn ông đây đều rất đau trứng.

*Trung Nam Hải: là một quần thể các tòa nhà ở Bắc Kinh, Trung Quốc, là trụ sở của Đảng cộng sản Trung Quốc và chính phủ của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Ngày hôm sau, một mình Thiệu Quân tới FiveStars, lần trước cậu cả nhà họ Thẩm đã dẫn y tới một lần, quán bar có tên RedStars đó thuộc khu Tam Lý Truân

Y không bảo cậu hai nhà họ Sở tới cùng, cũng chẳng gọi thêm ai khác, trong lòng y đang đầy tâm sự, đầy hình ảnh của người kia, lúc này y không muốn bất cứ kẻ nào ở đây ồn ào bên lỗ tai, chỉ muốn một mình ngồi đây một đêm, một mình yên lặng mà nhớ nhung.

Theo bản năng, y tới nơi này, như thể người đó đang ở nơi này chờ y.

Công trình phụ cận vốn là thuộc về khu đại sứ quán nước ngoài, khung cảnh xung quanh ưu nhã, có nhiều cây xanh tạo thành bóng râm. Nhưng từ cuối những năm 90, việc mở hộp đêm quán bar ở Bắc Kinh chợt nổi lên, toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ, mặt tiền cửa hàng nhà dân tại nơi này, trong một đêm biến hết thành các quán bar với câu lạc bộ đủ loại kiểu dáng, khắp nơi đều là sự truy hoan hưởng lạc, xa hoa phù phiếm đến cực hạn.

Một người đàn ông nước ngoài đang ôm một cô gái mặc váy da tất lưới đi lại loạng chà loạng choạng, trêu đùa nhau, Thiệu Quân cau mày ghét bỏ mà lướt qua người bọn họ, mùi nước hoa hăng nồng vậy mà cũng chẳng thể che dấu được mùi hôi nách nồng nặc gay mũi kia……

Nơi này, chính là khu đèn đỏ mà mọi người ở Bắc Kinh đều biết, tràn đầy đủ các loại gái da^ʍ mỹ hương diễm ướŧ áŧ, gái mại da^ʍ, buôn lậu mua bán ma túy thuốc lắc, các nhà cái mở sòng bạc ngầm, cùng với đủ loại khách đang tìm hoan mua say, muốn theo đuổi kí©h thí©ɧ.

Những nơi như thế này, chính là nơi mà những người như La lão nhị kia lăn lộn làm giàu.

Thiệu Quân đưa mắt mờ mịt nhìn chung quanh, dọc khu này đều là quán bar vũ trường sàn diễn khách sạn, hẳn là có không ít cửa hàng đã từng thuộc về La Cường……

Tại “RedStars”, quản lý tự mình rót rượu cúi đầu khom lưng mà tiếp đón.

Vừa thấy chỉ có một mình Thiệu công tử tới, không đi cùng bạn bè, quản lý nhìn một cái đã hiểu, liếc mắt bảo người đưa đến một hàng nhân viên phục vụ, ở phòng ngoài chờ. Bởi vì không rõ Thiệu công tử đây là có muốn người hay không, bởi vậy cũng không gọi người vào, thực ra chính là muốn chờ Thiệu Quân há mồm lựa chọn.

Thiệu Quân rầu rĩ mà uống rượu, ánh mắt đảo qua một hàng người kia. Quán bar này đúng là đủ khẩu vị, đúng giờ, mỗi người vừa có sắc lại vừa có dáng, cao lớn uy mãnh có, eo dẻo mông cong cũng có.

Thiệu Quân quét mắt qua một lần, chưa nhìn trúng được người nào, hỏi ở đây có người nào già hơn chút không, làm tại đây nhiều năm rồi ấy?

Giám đốc nói, làm nghề này là coi như rút ngắn thanh xuân, quá già rồi thì khách hàng không thích nữa, kéo thấp đẳng cấp phục vụ của quán bar chúng tôi.

Thiệu Quân nhìn lại một vòng quanh đại sảnh, chỉ vào một người phục vụ mặc tây trang đang rót rượu ở phía xa xa: “Người bên kia kìa, tôi muốn cậu ta.”

Người phục vụ kia cũng nhận ra Thiệu công tử lần trước đã tới, vì thế cung kính mà theo vào phòng bao.

Chàng trai tên là Tiểu Hòa, mặt mày anh tuấn, không lớn hơn Thiệu Quân là mấy nhưng cũng coi như lớn tuổi, hầu hết khách hàng đều là chọn mấy thiếu niên khoảng mười tám, mười chín tuổi non mềm trong đây.

Tiểu Hòa rất chuyên nghiệp mà nói chuyện phiếm với Thiệu Quân, rót rượu, sau đó chậm rãi mò tay lên đầu gối Thiệu Quân, vuốt ve phần đùi, miêu tả đường nét rãnh mông, thủ pháp cực kỳ thuần thục ôn tồn.

Lúc đầu Thiệu Quân vẫn còn đứng đắn ra sức gây khó dễ, chưa quá buông thả, đôi mắt chỉ nhìn bốn bức tường xung quanh.

Về sau đã vài chén rượu xuống bụng, rượu ngấm lòng sầu, từng lỗ chân lông trên người đều tỏa ra sự ngột ngạt cùng du͙© vọиɠ muốn phát tiết, trong người cũng nóng lên, mặc quần áo trên người cũng cảm thấy như đang bị trói buộc.

Y đi vào phòng VIP đã thuê, ngoài cửa sổ là cảnh đêm rực rỡ ánh đèn từ các tòa nhà, trong phòng có đốt hương liệu, sô pha rất mềm mại, vừa ngồi vào là lõm xuống một độ vừa phải có thể làm y thoải mái dễ chịu, để người hầu hạ.

Tiểu Hòa ghé mặt qua, ôn nhu mà hôn phía sau tai Thiệu Quân, liếʍ mυ"ŧ vành tai, dọc theo xuống đến cổ, cố ý cắn áo sơmi Thiệu Quân, lại từng chút xoa xoa bụng nhỏ, cuối cùng quỳ xuống giữa hai chân duỗi tay qua kéo khóa quần.

Thiệu Quân bị người ta động chạm như vậy, đã sớm ngồi không yên.

Dù sao cũng là tuổi trẻ, sức lửa mạnh mẽ, còn đã lâu chưa có làm, bây giờ lại bị người ta cố tình dẫn ra đến muốn mà không được , khô nóng khó nhịn, coi như người trước mắt này là phụ nữ, Thiệu Quân cảm thấy chính mình cũng có thể tạm chấp nhận chắp vá dùng một phen!

Chàng trai dùng miệng cắn mép qυầи ɭóŧ kéo xuống, lộ ra phần thô ráp bí ẩn, qυầи ɭóŧ của Thiệu Quân đã không thể bao lại được thứ kia nữa, trướng đến khó chịu, thở gấp một cái rồi đẩy người ra ……

Nhóc Thiệu Tam ngại bẩn, y vốn dĩ không thích chạm vào những thứ này, vậy mà giờ lại muốn cᏂị©Ꮒ một con vịt * (trai bao) !

Trong lòng y như nghẹn một ngụm khí dơ bẩn, căm phẫn. Y chỉ muốn tới nơi này nhìn thử mở mang kiến thức một chút, xem xem lột bỏ lớp áo tù kia thì La Cường sẽ là người thế nào, lăn lộn ở đâu ra sao? Hắn đã từng chơi đùa những ai? Trong lòng hắn có để ý quan tâm ai không, hắn có tim không?

Là đàn ông thì đều có tự tôn, du͙© vọиɠ chiếm hữu, đặc biệt là giữa đàn ông với đàn ông, du͙© vọиɠ độc chiếm lòng ghen tuông cùng với tâm lý trả thù so với giữa nam và nữ chỉ có thể càng mãnh liệt hơn, tuyệt đối không ít hơn.

Da mặt Thiệu Quân vô cùng mềm mại, dù là La Cường, cũng không nỡ làm mặt y bị thương.

Tam Gia y ở nhà giam tranh giành tình cảm với một thằng từ đâu chui ra, chỉ vì muốn giành lấy một tên phạm nhân? Đây là cái loại gì vậy chứ? Nói ra có khi còn bị người ta chê cười! Thiệu Quân rất khó chịu, uất ức, trong lòng cực kì tổn thương.

Từ nhỏ đến lớn, chưa ai khiến y đau đớn như vậy, mùi vị khó chịu này y chưa bao giờ được nếm trải qua.

Tiểu Hòa có chút buồn bực, không hiểu Thiệu công tử đây là định thế nào.

“Tam Gia ngài muốn làm như thế nào? Ngài nói đi .” Tiểu Hòa nói chuyện nhẹ nhàng.

Chàng trai này nghĩ mấy cậu ấm có tiền đều có cá tính, đủ các loại đam mê sở thích kì lạ trên giường, đủ loại đa dạng cᏂị©Ꮒ như thế nào đều có, không chừng Thiệu công tử này còn có đam mê gì đó lạ hơn.

Nhưng Thiệu Quân là người thế nào chứ? Da mặt y mỏng, đam mê ở trên giường của y, y thích cᏂị©Ꮒ như thế nào, làm sao có thể không biết xấu hổ mà tùy tiện nói ra?

Tiểu Hòa ngược lại có vẻ hưng phấn, bàn tay mò đến eo Thiệu Quân âu yếm, do hàng năm rèn luyện nên luyện được ra tám khối cơ bụng. Làm trong quán bar thì không thể chọn khách rượu, ngày thường toàn hầu hạ mấy ông chủ đầu hói đầy nếp nhăn bụng bia béo ụt ịt là nhiều, hiếm khi gặp được một anh cao to đẹp trai, đối với Tiểu Hòa mà nói một chút cũng không cảm thấy như là đang hầu hạ khách hàng bình thường, gương mặt này, dáng người này của Thiệu Tam Gia, nhìn quá là sướиɠ.

“Lấy ra được chứ…… Tôi giúp ngài.” Tiểu Hòa nhẹ giọng nói.

Thiệu Quân rũ mắt, nhìn đối phương dùng miệng lột ra qυầи ɭóŧ của y, ngậm vào, một ngụm nuốt sâu tới cùng.

Là đàn ông bình thường đều không kháng cự được loại kí©h thí©ɧ mãnh liệt này, Thiệu Quân bị làm cho sảng khoái, đầu không tự chủ mà được ngửa về phía sau, âm thanh trầm thấp phát ra từ cổ họng, phần hông nhanh chóng đưa đẩy……

Chàng trai kia chăm chú mà ra sức nuốt, đầu chuyển động theo tiết tấu hông của Thiệu Quân, dùng sức phun ra nuốt vào.

Thiệu Quân thở dốc, từ trên cao nhìn xuống thằng nhỏ nhà mình bị đưa ra nuốt vào thật sâu. Người trước mặt bị chọc đến nỗi đáy mắt thấm ra nước mà vẫn cứ cực lực nhẫn nại liếʍ mυ"ŧ, trong cổ họng phát ra thanh âm hưởng thụ, ánh mắt gần như mê đắm……

Cậu ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong đầu giống như có vô số âm thanh rít gào, gương mặt thanh tú trước mắt bỗng dưng mất đi, đổi thành một khuôn mặt nghiêm nghị khác, mặt mày rắn rỏi, ánh mắt sắc bén, chiếc cằm góc cạnh, râu cạo thô ráp, khuôn mặt cho người ta cảm giác như là không có lúc nào là hắn không muốn phản xã hội. Thiệu Quân hít sâu từng hơi một, run rẩy, tưởng tượng La Cường đang ngậm của y, liếʍ mυ"ŧ, an ủi, xoa xoa vỗ về y, mặc cho y đưa đẩy cắm đút; La Cường nhẫn nại với y, trong lòng La Cường có quan tâm tới y……!

Y sắp nhịn không nổi, muốn đem hai cái chân gác lên trên vai La Cường, muốn cuốn lấy người này nhưng lại chỉ có thể cực lực chịu đựng, không muốn ở trước mặt người ngoài không liên quan lộ ra sở thích thực sự của bản thân……

Thiệu Quân đột nhiên rút mạnh thằng nhỏ ra khỏi miệng Tiểu Hòa!

Chàng trai kia đột nhiên không kịp chuẩn bị, không kịp ngậm miệng, nước miếng chảy ra.

Thiệu Quân đem nửa bên mặt vùi vào sô pha, eo gần như vặn thành 180 độ, mạch máu trên cổ nổi lên, kiềm nén, lớn tiếng thở gấp, đôi chân thon dài ở trên sô pha như sắp vặn thành bánh quai chèo.

Một khắc cao trào kia, y nửa quỳ nửa nằm ở trên sô pha, cái trán cọ xát qua lại, tưởng tượng như La Cường đang nằm áp lên giam giữ, chạm vào y, máu trong người như đang bùng cháy, luồng nhiệt nóng xông ra từ bụng dưới……

Cậu phục vụ nhìn mà phát hoảng, từ trên mặt đất đứng lên, chân tay luống cuống mà đứng xem.

Từ trước tới nay chưa từng thấy qua cậu ấm nào có đam mê kì quái như thế cả, phòng đã bao, người đã gọi, lại không cần người liếʍ cũng không cần người cᏂị©Ꮒ, vậy mà lại tự mình thẩm!

“Tam Gia, không thoải mái sao?…… thực sự xin lỗi, do tôi làm không tốt, thật sự rất xin lỗi ……” Tiểu Hòa đặc biệt xấu hổ, sợ bị khách hàng khiếu nại.

Thiệu Quân ngửa mặt thở gấp mấy cái, nghĩ thầm, có thể thoải mái sao?

Cậu cảm thấy cậu có thể làm tốt bằng La tổng của các cậu tự mình ra trận sao? Cậu cho rằng bất kì người nào cũng có thể làm Tam Gia thoải mái chắc!

Y không tiếp thu nổi việc bắn vào trong miệng đối phương, vịt không chê bẩn, nhưng bản thân y ngại bẩn, tâm lý không thể chịu được việc này.

Thiệu Quân chỉnh đốn lại một chút, mặc quần vào, y không muốn lộ trym, trên mặt giờ vẫn còn ửng hồng.

Tiểu Hòa ngồi một bên vuốt ve eo Thiệu Quân, ngượng ngùng hỏi một câu: “Tam Gia, khó mà tới được một chuyến, sao lại gọi tôi vậy?.”

Thiệu Quân hỏi lại: “Bình thường không ai gọi cậu hả?”

Tiểu Hòa: “Rất ít người nhìn trúng tôi.”

Thiệu Quân: “Ông chủ trước kia của các cậu, La tổng ấy, đã từng gọi cậu chưa? Cậu đã từng làm cùng anh ta chưa?”

Tiểu Hòa: “……”

Dưới ánh đèn tối tăm, ánh mắt Thiệu Quân yếu ớt mà hỗn độn: “La tổng trước kia của các cậu thích kiểu người như thế nào? Hắn đã gọi những ai rồi? Cậu nói đi, tôi muốn nghe xem.”

Sau đêm đó, Thiệu Quân không tiếp tục làm nữa.

Lúc đầu Tiểu Hòa cũng rất không dám nói, dù sao cũng đã thay ông chủ, còn tám chuyện về ông chũ cũ làm quái gì, đây chẳng phải là không có việc gì nên rước việc vào người sao? Nhưng sau lại nhịn không được vì Thiệu Tam Gia cứ phải một câu, trái một câu, cứ như hỏi tội vậy nên phải khai hết.

Quá trình La Tổng làm giàu?

Trong nhà La tổng rốt cuộc còn có ai, bên cạnh có bao nhiêu bồ bịch? Mấy trai, mấy gái?

Ở quảng trường giải trí Tam Lý Truân, La tổng có bao nhiêu cửa hàng mặt tiền, anh ta đã dính vào mấy thứ đồi trụy, cờ bạc, ma túy gì chưa?

Thường ngày La tổng làm gì, đối xử với người dưới quyền nhân viên có trượng nghĩa không? Vẫn cứ luôn lạnh lùng như vậy sao, đã từng đối xử với ai dịu dàng chưa?

La tổng đã tầm 40 tuổi, thật sự từ trước đến nay vẫn chưa kết hôn sao? Hay là đã kết hôn nhưng lừa các cậu? Anh ta có con riêng không?

……

Tiểu Hòa cũng uống mấy ly rượu chậm rãi thả lỏng lại, đĩnh đạc mà nói, kể cho Thiệu Quân nghe năm đó La lão nhị tại chính con phố này uy phong tới cỡ nào; có người thua tiền tại sòng bạc lại muốn trốn nợ, cả một nhóm người đuổi theo thằng cha đó, nhưng ở đầu ngõ, La Cường đã một mình cầm theo một cái ống thép chặn hết đường lối ra trong ngõ. Hai nhóm người cứ như vậy giằng co khoảng chừng hai tiếng, nhóm bọn kia sợ té đái chẳng dám ho he gì.

Kể về chuyện La lão nhị che chở đàn em trong tiệm như thế nào, có khách hàng bới lông tìm vết muốn khiếu nại nhân viên phục vụ hầu hạ không chu đáo, muốn tiểu lên mặt cậu phục vụ.

La Cường đi tới, nói: “Người trong tiệm của bố mày phục vụ luôn rất tốt, lần lượt từng người đều do bố tự mình dạy dỗ, phục vụ có không tốt thì cũng chỉ có mình tao được chỉ ra lỗi sai của họ, mày ở đâu ra mà đòi chõ mõm vào đây?”

Vị công tử kia nói: “Con vịt này mông lệch, tao đây đâm cũng chẳng sướиɠ!”

La Cường cười lạnh, một tay đem cậu đàn em kia ôm vào trong l*иg ngực mình, xoa xoa tóc rồi thấp giọng thì thầm vài câu, sau đó cởϊ qυầи cậu nhóc ra ngay tại chỗ, lộ ra phần mông, nói: “Tao thấy mông cậu ta rất tròn, bị lệch chỗ nào vậy, như này mà còn đâm không sướиɠ, vậy thế nào mới sướиɠ? Quay mông mày ra đây xem nào, một lần thôi, để bố mày đâm thử xem có sướиɠ không?!”

Ngày hôm đó vị công tử kia chạy không thành, bị lột quần ra đè lên bàn rồi hở mông bị người ta khiêng đi, quỷ khóc sói gào thảm thiết ……

La tổng đem tiền rượu kiếm được hôm đó, đều chuyển thành tiền thưởng đưa cho cậu em đã phải chịu uất ức kia.

Lúc Tiểu Hòa kể những chuyện này, đôi mắt cứ tỏa sáng, âm điệu rõ ràng lộ ra sự sùng bái mãnh liệt cùng lòng cảm mến đối với vị ông chủ ngày xưa.

Thiệu Quân nằm ở trên sô pha, lấy cánh tay che mặt, yên lặng mà nghe, hỏi: “Cậu em mà cậu nhắc đến, chính là cậu đúng không?”

Tiểu Hòa không nói chuyện, yên lặng uống rượu……

Sau đó Tiểu Hòa lại lặng lẽ kéo Thiệu Quân ra ngoài đại sảnh, chỉ cho y nhân viên phục vụ nào chính là “Tiểu Thang Viên”, ai là “Tiểu Ma Hoa” trong truyền thuyết, ai là “Tứ đại danh thảo” FiveStars ……

Những người đó mới là “Bạn” trước kia của La tổng.

Thiệu Quân đứng từ xa xa mà nhìn vài lần, trong lòng có hơi chua xót, lẩm bẩm nói: “Đm…… Mắt đủ độc, chọn người chuẩn thật.”

Thiệu Quân hỏi: “Trước kia La tổng của các người trâu bò như vậy, sao lại có thể bị bắt? Sao không tìm quan hệ? Cuối cùng vẫn bị bắt mà còn không biết chạy sao?”

Trong giọng nói của Tiểu Hòa mang theo tiếc nuối: “Thật ra La tổng có rời đi một thời gian, nghe nói là chạy trốn, sau lại……”

Thiệu Quân truy vấn: “Vậy tại sao về sau hắn vẫn bị bắt?”

Tiểu Hòa nghĩ nghĩ, nói: “Nghe nói là tự thú.”

Thiệu Quân nhướng mày, không tin cho lắm: “Tự thú? Hắn không phải là bị công an bắt sao? Loại người như hắn tại sao lại muốn tự thú?”

Loại người như La Cường vô cùng liều mạng, có cái gì mà chưa trải qua, La Cường sẽ tự thú ư? Thiệu Quân đã quá hiểu người này rồi, còn lâu mới tin được.

Tiểu Hòa nhẹ giọng nói: “Tam Gia, có phải ngài không biết một chuyện không, La tổng có một người em trai, chính là ông chủ nhỏ trước kia của chúng tôi. Tình cảm giữa hai anh em nhà này rất tốt, cái loại mà không thể tách rời ấy?”

Sắc mặt Thiệu Quân chậm rãi biến hóa, bản thân mấy ngày trước làm ầm ĩ với con hồ ly nhỏ kia trong khu nhà giam đến choáng váng là đang nghĩ gì chứ? Những thứ hỗn độn trong đầu y lập tức đã gọn lại, thanh tỉnh, khi đó đột nhiên lại hiểu rõ.