Chương 8: Ở bên nhau

Một giây trước khi cô chạm tay vào hành lý, đã bị người ôm chặt từ phía sau.

Cô chấn động, cả người hơi run rẩy.

Người đàn ông phía sau thở dài một tiếng, như đã hạ quyết định và quyết tâm mà hít vào một hơi, chậm rãi nói "Hạ Vãn, đừng đi."

Mím môi, Hạ Vãn nhẹ giọng nói "Ch... Cảnh, Cảnh Nhung, em là cô gái không biết điều, rõ ràng đã cùng Cảnh Sơ ở bên nhau lại không thể tự kềm chế mà bị anh hấp dẫn, em biết người như em không xứng xuất hiện ở trước mắt anh, những ngày qua anh chán ghét em, em đều biết cả, cho nên em sẽ không làm anh bối rối nữa, em thật sự rất xin lỗi Tiểu Sơ, nhưng chỉ cần em còn thích anh, em không thể tiếp tục tổn thương cậu ấy."

Nghe vậy, hắn ôm cô càng chặt, thì ra gần đây cô tiều tụy đi đều là vì hắn sao?

Lần này Hạ Vãn thật sự đã gầy thành công, bởi vì lúc này Cảnh Nhung ôm cô càng có thể cảm nhận được cô ốm yếu, lời nói hèn mọn mang theo giọng điệu khóc nức nở càng chọc đau lòng hắn.

Nếu không phải sợ không giữ được bản thân mình, lúc trước hắn cần gì phải cố tình rời xa Hạ Vãn, trong khoảng thời gian này, ngay cả con mắt cũng không liếc nhìn cô một cái, chỉ dám nhân lúc đêm khuya để cô xâm lấn giấc mơ của mình.

Biết Hạ Vãn có tình cảm với mình, hắn đương nhiên vui sướиɠ, nhưng nghĩ đến chuyện cô là bạn gái của con trai lại khiến hắn phát sầu, không dám đáp lại tình cảm của cô, lại sợ cô bé chỉ là nhất thời hiểu lầm tấm lòng của bản thân, kết quả là không vui một hồi.

Thấy Hạ Vãn lẻ bóng rời đi, bóng dáng cô đơn kéo dài, hắn trước sau không cách nào hạ quyết tâm, rõ ràng bọn họ đều có cảm tình với nhau, vì sao lại không thể thuận theo lòng mình?

Cho nên hắn đuổi theo, hắn sợ một khi để Hạ Vãn rời đi, cô sẽ thật sự không bao giờ sẽ xuất hiện ở trước mắt hắn nữa.

Những cảm giác trái đạo đức trong lòng, áy náy với con trai lúc sau rồi nói... Giờ phút này hắn chỉ muốn ôm cô thật chặt, có trời mới biết chỉ ôm mới cô thôi hắn cũng đã sợ đây chỉ là vọng tưởng.

Cảnh Nhung khàn giọng nói "Tiểu Vãn, anh không trách em, bởi vì anh cũng đã bị em hấp dẫn, anh không phải ghét em, mà là... Anh cũng thích em, nhưng lòng anh biết rõ em là bạn gái của A Sơ, anh không thể, cũng không thể thích em, anh sợ anh không giữ được mình, cho nên mới đối với em lạnh lùng như thế... Tiểu vãn, em tha thứ cho anh nhé?"

Trên mặt Hạ Vãn vừa mừng vừa sợ, tiếp theo là một ít do dự và lo lắng "Cảnh Nhung... Em thật sự có thể chứ? "

Biết cô lo lắng trong lòng, Cảnh Nhung buông tay xoay người cô lại đối mặt với hắn "Đừng lo lắng, có anh ở đây, chúng ta sẽ tốt thôi."

Hạ Vãn dùng ánh mắt si mê nhìn hắn, nói ra lo lắng dưới đáy lòng mình "Nhưng mà... Em không thể tiếp tục ở đây nữa, Cảnh Sơ thấy em chắc chắn sẽ khổ sở."

Cảnh Nhung nghĩ nghĩ, tuy rằng loại tình cảm này bọn họ cũng không cách nào khống chế, nhưng đích xác không thể không màng đến cảm thụ của Cảnh Sơ, trong lòng có chút quyết đoán, một bên nắm lấy tay nhỏ của cô một bên nhấc lên hành lý mang cô đi ra ngoài.

Cô dịu ngoan tùy ý để hắn nắm, giống như cô vợ nhỏ ngoan ngoãn.

Cảnh Nhung đưa cô lên xe, giúp cô thắt đai an toàn, sau đó sờ sờ mặt cô "Anh mang em đến một nơi khác trước, còn Cảnh Sơ em đừng lo lắng, anh tin qua thời gian lâu nó có thể thông cảm cho chúng ta."

Ngoan ngoãn gật đầu, vốn dĩ tâm lý Hạ Vãn căn bản không lo lắng.

Chạy chừng mười phút, hai người đến một nơi ở cao cấp trong trung tâm thành phố, chào hỏi bảo vệ xong, Cảnh Nhung mang theo cô lên lầu, sau đó ấn vài cái lên mật mã cửa "Tiểu vãn, đưa tay cho anh."

Uyển chuyển thuận theo vươn tay mình ra, tùy ý để hắn đặt tay cô lên mật mã cơ, sau đó mới dẫn cô tiến vào trong phòng.

Đưa cô tới trên sô pha ngồi xuống, Cảnh Nhung ngồi xổm trước người cô, liếc mắt đưa tình mà nhìn cô "Trong khoảng thời gian này ủy khuất em ở đây, tất cả đồ vật đều đầy đủ, nếu còn thiếu cái gì thì nói với anh. Mỗi ngày anh sẽ tới gặp em, đừng để gánh nặng trong lòng, yên tâm ở đây, được chứ?"

Ngoan ngoãn gật gật đầu, không hề có một tia ủy khuất, cô lặng lẽ nhéo lên trên đùi một cái, khuôn mặt nhỏ đau đến nhíu lại.

Cảnh Nhung đang nhìn chằm chằm cô đương nhiên thấy được "Em làm gì vậy!"

"Em, em cho rằng bản thân đang mơ, cho nên..." lời còn chưa hết đã khiến Cảnh Nhung đau lòng một trận, thật là cô bé ngốc.

Cảnh Nhung vừa động tâm, in một nụ hôn lên đôi môi đỏ hắn khát vọng đã lâu "Chân thật không?"

Làm Hạ Vãn thẹn thùng mà rũ xuống khuôn mặt nhỏ, nhẹ nhàng gật đầu xem như đáp lại.

Cảnh Nhung sủng nịch nhìn cô, tiếp theo đứng dậy "Anh phải trở về rồi, chăm sóc tốt bản thân mình, đừng làm anh lo lắng, biết không?"

Hạ Vãn ngẩng mặt nhìn hắn, khóe miệng cong lên mỉm cười chân thành, bạn trai hệ cha, thật tốt! "Đã biết."

Lại in một nụ hôn lên trán cô, mới lưu luyến không rời mà đi.

Sau khi cửa lớn đóng lại, Hạ Vãn nào còn ngoan ngoãn vô tội vừa rồi, trên mặt tràn đầy tươi cười đắc ý.

Đại thành công, cô vui vẻ muốn hoan hô một trận.

Chiêu dục nghênh còn cự* này của cô đúng là gãi đúng chỗ ngứa, sắc dụ trong giai đoạn này cũng không uổng phí, còn mang theo vài phần đáng thương làm Cảnh Nhung nhịn không được đau lòng cô, không bỏ rơi cô được, càng sẽ không bởi vì nhân tố Cảnh Sơ mà cự tuyệt cô.

*thích mà còn chống cự

Vốn dĩ cô còn nghĩ, nếu Cảnh Nhung không có nhiều tâm tư như vậy đối với cô, lần này thật sự để cô rời đi, lần sau cô sẽ trơ mặt ra quấn lấy hắn, mọi người đều nói liệt nữ sợ triền lang, cô tin tưởng nếu ngược lại hẳn cũng là một đạo lý.

Hạ Vãn cô không sợ mất mặt, chỉ sợ người mình coi trọng chạy mất.

Tuy nhiên, những cái này toàn thắng, vô cùng vui mừng, duy chỉ cầu nhãi ranh Cảnh Sơ kia đừng làm lộ ra, cô đã dạy hắn diễn một bộ dáng đáng thương mới vừa bị bạn gái vứt bỏ, còn cố ý dặn dò đừng diễn quá mức, để Cảnh Nhung quá mức tự trách thì cũng không tốt.