Chương 2: Sắc dụ

Sau khi hai người tuyên bố kết giao với Cảnh gia không bao lâu, Hạ Vãn liền lấy thân phận bạn gái Cảnh Sơ thành công vào Cảnh gia ở, một mặt còn tính toán làm cách nào câu dẫn "cha chồng".

Cảnh gia đối với chuyện hai người kết giao không biểu đạt ý kiến gì, ông nội Cảnh từ trước đến nay nghi thần nghi quỷ còn vì thế mà nhẹ nhàng thở ra, trước kia ông cảm thấy tính hướng cháu trai dường như có gì không thích hợp, nhưng bây giờ đã có bạn gái vậy thì xem ra không có việc gì, vì vậy vừa nghe nói Cảnh Sơ có bạn gái đã muốn tới nhìn xem, còn cố tình biểu hiện vô cùng từ ái, sợ doạ người chạy mất.

Nhưng Cảnh Sơ phối hợp rất chột dạ, hắn luôn có loại cảm giác bán đứng cha mình, biết rõ cô gái bên cạnh là sói xám xấu xa còn dẫn về nhà.

Nhưng mỗi lần hắn bộc phát lương tâm muốn thương lượng với Hạ Vãn, cô lại trưng gương mặt mười phần mẹ kế "Chị nói Tiểu Sơ Sơ này, tình yêu nho nhỏ của các cưng mới vừa nảy sinh nên vẫn còn nghiêng ngả lảo đảo lắm, nếu không cẩn thận bị dính phải ánh sáng rất dễ bị bóp chết, cưng cứ nâng đỡ chị lên làm hoàng hậu thật tốt, về sau bảo đảm cho cưng đi theo cơm ngon rượu say."

Vì thế Cảnh Sơ giãy giụa nội tâm! Hắn và bạn trai quen nhau tới nay đã trải qua rất nhiều khó khăn, hai người thường thường vì ánh mắt người khác mà cãi nhau, qua thời gian thật dài mới khắc phục được, hiện tại mới tốt hơn chút, ngẫm lại lần trước suốt mấy ngày hắn tìm Hạ Vãn khóc nhè, cơ sở tình yêu còn chưa vững chắc, lại nhìn thái độ ông nội nhà mình, nếu để người trong nhà phát hiện, tình yêu này của hắn xác định là xong đời.

Cha à, vì hạnh phúc của con trai, cha hãy hy sinh đi!

Trải qua quan sát của Hạ Vãn, sinh hoạt Cảnh Nhung chính là hai chữ ─ quy luật. Mỗi ngày đi làm sau đó tan tầm, về đến nhà cơm nước xong lại tăng ca rồi đi ngủ, thoạt nhìn khả năng có phụ nữ bên ngoài là cực kỳ thấp, Hạ Vãn cô có điểm mấu chốt làm người chính là người có đối tượng kiên quyết không chạm vào.

Càng về sau, sau khi quan sát Cảnh Nhung một đoạn thời gian, Hạ Vãn cảm thấy hắn thật là một đối tượng chất lượng quá tốt quá hợp tâm ý của cô, vì thế liền bắt đầu nghĩ cách sắc dụ người đàn ông hệ cấm dục này.

Cảnh Nhung trước mặt người khác chính là người ít nói ít cười, tràn ngập khí chất đàn ông tinh anh, đối với không ít hầu gái tuổi trẻ xinh đẹp chủ động xum xoe ở Cảnh gia luôn làm như không thấy, nhưng đối với Cảnh Sơ lại là người cha mười phần ôn hòa, mà cô bị liên quan cũng được đối xử vô cùng hiền lành.

Lại nói Hạ Vãn người này vẫn có chút tư bản, da trắng đẹp trai chân dài, tuy rằng làn da không mềm mại như tiểu bạch kiểm Cảnh Sơ kia, nhưng vẫn phải săn chắc đủ dùng; tuy rằng không vẻ đẹp thiên tiên lay động lòng người, nhưng cũng phải tính là xuất sắc; tuy rằng không cao giống người mẫu, nhưng cũng phải cao hơn giá trị bình thường.

Cô không phải không tìm ra đối tượng, mà là người siêu cấp mê cái đẹp, nếu người nào lớn lên không phù hợp tiêu chuẩn giá trị của cô, ngay cả nói chuyện cô cũng không muốn.

Bởi vậy lúc trước vừa thấy Cảnh Sơ toàn thân trên dưới đều phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ, lập tức triển khai nhiệt liệt theo đuổi, nào biết người ta đã sớm có đối tượng, thế nên lần này cô phá lệ cẩn thận.

Tuy nhiên qua được cửa ải này cô đã thực sự tìm thấy được vàng, năm tháng rất hậu đãi Cảnh Nhung, hơn ba mươi tuổi nhưng gương mặt thoạt nhìn vẫn như cũ, gần như là một khuôn mặt giống Cảnh Sơ nên đương nhiên không thể bắt bẻ, mà so sánh với Cảnh Sơ non nớt còn rõ ràng mang theo một cổ khí chất thành thục, nhan sắc chiếu sáng, Hạ Vãn cảm thấy chính mình có thể ướt...... xin lau nước miếng.

Ở Cảnh gia mấy tháng, Cảnh Nhung xem như đã hoàn toàn dỡ xuống tâm phòng bị với cô, xem cô như người một nhà.

Hạ Vãn nhìn áo ngủ lụa mỏng trên cở thể, việc dụ hoặc cha chồng tương lai này, cô ngẫm lại đã vô cùng hưng phấn, không biết có phải cô thực sự có chút tâm lý biếи ŧɦái hay không nữa?

Bưng trà an thần đã được chuẩn bị tốt lên, cô mang thân hình mê người gõ gõ cửa thư phòng Cảnh Nhung, rất nhanh đã được đáp lại, thướt tha nhiều vẻ chầm chậm mà nhập, cô bóp giọng nói ôn nhu nói "Thúc thúc, Cảnh Sơ lo lắng ngài công tác vất vả nên kêu ta mang chút trà an thần cho ngài, ngài cũng biết da mặt con trai tương đối mỏng, ngại ngùng."

Cảnh Nhung nhìn bạn gái con trai ăn mặc mát mẻ đi đến, trong lòng cảm thấy có vài phần không ổn, muốn quay đầu lại nói với Cảnh Sơ, nhưng nghe xong Hạ Vãn nói lại cảm khái trong lòng, quả nhiên có bạn gái rồi thì khác xưa, tri kỷ hơn không ít.

Dù sao vẫn còn mang thân phận bạn gái Cảnh Sơ, Hạ Vãn đương nhiên không dám làm quá trắng trợn táo bạo, không khéo đến câu dẫn nhưng bị xem thành da^ʍ phụ thì không tốt lắm.

Cô định dùng chiêu nước ấm nấu ếch, chờ thời gian lâu thì tự nhiên nước sẽ chảy thành sông.

Trà an thần kia đương nhiên không phải trà an thần bình thường, đã hỏi qua ý kiến bác sĩ mà được lặng lẽ bỏ thêm mấy vị thuốc bổ huyết tráng dương.

Cô cũng không tin đàn ông tuổi trẻ khí thịnh ngày ngày nhìn mỹ nữ ăn mặc mát mẻ như vậy trước mắt còn có thể tiếp tục thanh tâm quả dục.

Đương nhiên Cảnh Nhung cũng vài lần ám chỉ với Cảnh Sơ là trang phục như vậy quá mức "mát mẻ", nhưng đều bị Cảnh Sơ giả ngu bỏ qua, dù sao chuyện Ma Vương đã muốn làm hắn cũng ngăn không được a!

Qua một thời gian, Hạ Vãn phát hiện mỗi khi cô đi vào, mắt Cảnh Nhung sẽ đặt ở trên người cô không dời, mới đầu hai người vẫn khách sáo vài câu rồi kết thúc, hiện tại Cảnh Nhung còn nói nhiều hơn hai câu với cô, giống như người lớn ngẫu nhiên quan tâm tình trạng học tập của cô, ngẫu nhiên quan tâm trình trạng yêu đương của cô và Cảnh Sơ, thậm chí còn có thể nghe cô nói tâm sự của mình.

Trong bất tri bất giác, hai người cũng thân thiết hơn không ít, đương nhiên bên trong không thể thiếu mỗi lần Hạ Vãn "lơ đãng" dụ hoặc.