Chương 16; Bình yên

Hôm tốt nghiệp, cái miệng nhỏ của Hạ Vãn gần như có thể treo ba cân thịt heo.

Cảnh Nhung sủng nịch, "Tiểu Vãn ngoan, hôm nay là lễ tốt nghiệp của em, nên vui vẻ, nên cười, đừng bĩu môi."

Cô có lẽ nằm mơ cũng không đoán được tinh lực của người đàn ông đã có tuổi kia vẫn còn đủ mười phần, từ khi bọn họ bắt đầu không dùng biện pháp tránh thai chỉ qua nửa tháng, cô đã phát hiện kinh nguyệt không tới.

Mà Cảnh Nhung lại đặc biệt ủy khuất, năm nay hắn chỉ mới 36 tuổi, cũng đâu có quá già, sao cô gái nhỏ lại coi khinh hắn thành như vậy.

Hạ Vãn cảm thấy không thể nhanh như vậy, nhưng lúc que thử thai hiển thị hai vạch đỏ liền bắt đầu khẩn trương, Cảnh Nhung biết được, tâm tình vui vẻ ra ngoài, nhanh chóng xin nghỉ mang bạn gái nhỏ đi bệnh viện kiểm tra.

Tin tức xác định mang thai làm Hạ Vãn bị đả kích thật lớn.

Biểu tình của cô quá mức thảm thiết, hại bác sĩ cho rằng có lẽ là người mẹ không muốn có con lại không dùng biện pháp tránh thai, vì vậy sắc mặt cũng tức khắc không quá đẹp.

Còn may Cảnh Nhung liên tục bảo đảm bọn họ là vợ chồng, quyết định sẽ sinh con, mới làm biểu tình bác sĩ hoà hoãn lại.

Sau khi xác định có con, Cảnh Nhung xuống tay an bài gặp mặt cha mẹ Hạ Vãn, chuẩn bị cưới con gái nhà người ta vào cửa, tuy rằng cha mẹ Hạ gia đối với chuyện Cảnh Nhung lớn hơn cô nhiều như vậy có chút do dự, nhưng thấy hắn điều kiện không tồi, lại để bụng con gái cho nên cũng không làm khó dễ.

Vì thế, trong lúc Hạ Vãn còn choáng váng, Cảnh Nhung đã lôi kéo cô kết hôn xong.

Cảnh Nhung một bên nhìn xấp lớn công ty tổ chức hôn lễ một bên trưng cầu ý kiến của cô, cô tùy hứng quay đầu đi "Ai muốn kết hôn! Lớn bụng khó coi chết đi được!"

Còn may thân là bạn trai hệ cha, dỗ dành cô gái nhỏ chính là sở trường của hắn "Được, Tiểu Vãn ngoan, em muốn khi nào làm hôn lễ chúng ta sẽ làm khi ấy, Tiểu Vãn của chúng ta xinh đẹp như vậy, mang thai vẫn là người mẹ xinh đẹp nhất, nào có khó coi?"

Dưới sự lừa gạt của người đàn ông, Hạ Vãn tạm hoãn tính tình, nhưng hôn lễ vẫn quyết định sau khi sinh đứa bé mới làm.

Vì thế Hạ Vãn mặc áo tốt nghiệp vẫn như cũ nháo tính trẻ con muốn người dỗ dành, vốn tuổi còn nhỏ, lúc mang thai càng gia tăng tiểu tính tình, vì thế mới lại bĩu môi tức giận.

Làm cha đứa bé cũng là trải nghiệm mới mẻ của Cảnh Nhung, dù sao lần đầu tiên làm cha hắn không hề có chuẩn bị, lần này chăm cô vợ nhỏ từ khi nhìn không ra bụng đến bây giờ thoáng hiện ra một chút, hắn cảm thán mệnh đời đúng là ảo diệu.

Kỹ năng dỗ trẻ con cũng đi theo nhanh chóng tăng lên, trước kia cô ngoài là ngoài, trong là trong, rất ít làm ầm ĩ như thế, nhưng sau khi mang thai lại như xoay chuyển tính tình.

Còn may đứa bé không giống mẹ nó, rất ngoan, trừ bỏ có thai mấy tháng đầu nôn nghén, những ngày còn lại đều là ăn được ngủ ngon.

Mà tâm tình Cảnh Sơ lại tương đối một lời khó nói hết, mẹ kế chỉ lớn hơn mình hai tuổi, em trai dự tính sinh ra nhỏ hơn hắn hai mươi tuổi, hắn chịu đả kích rất lớn đó.

Hạ Vãn vỗ vỗ vai Cảnh Sơ, đứng nói chuyện không đau eo "Đừng sợ Tiểu Sơ Sơ, về sau mẹ sẽ dạy em trai hiếu thuận con."

Cảnh Sơ cảm giác trên đầu có đàn quạ đen bay qua.

Mấy tháng sau thuận lợi sinh đứa bé, phỏng chừng là nó tới báo ân, từ khi mang thai đến sinh ra cũng chưa làm mẹ nó chịu khổ, ngược lại cha hắn bị mẹ nó lăn lộn tương đối thảm.

Cảnh lão gia đã một đống tuổi làm ông nội lần thứ hai tâm tình cũng rất phức tạp, vốn dĩ không mấy ưa thích Hạ Vãn nhưng sau khi có cháu trai cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.

"Chú, có phải em là mẹ vinh nhờ con hay không?" Hạ Vãn nhìn Cảnh gia gia vui vẻ dỗ cháu trai.

Nhưng Cảnh Nhung lại để ý điểm khác "Con đều đã có em còn định tiếp tục kêu anh là chú sao?"

Chớp chớp mắt, như vậy thực sự có một chút kỳ lạ, nhưng thói quen cũng không thể sửa đổi nhanh được "Chồng?"

Xoa xoa đầu cô "Vợ ngoan."

À, đúng rồi, đã quên nhắc đến đứa bé phấn điêu ngọc trác lớn lên vẫn là giống cha, gien Cảnh gia đúng là không thể khinh thường, Cảnh gia gia đặt tên cho nó là Cảnh Duệ.

Rất nhiều năm sau Duệ Duệ hỏi anh trai nhà mình "Anh ơi, vì sao anh gọi mẹ là học tỷ?"

Cảnh Sơ đen mặt không biết nên giải thích như thế nào với em trai lớn lên giống mình đến tám phần về quan hệ của mình và mẹ nó, vì thế không có trách nhiệm vỗ đầu của hắn "Sau này lớn lên nhóc sẽ biết."

Cho dù hắn sớm đã nhận định địa vị Hạ Vãn ở trong lòng, nhưng tiếng mẹ kia hắn vẫn không kêu ra miệng được.

Sau đó Cảnh gia gia thấy tính hướng của cháu trai lớn cũng không chỉnh lại được, yêu nữ Hạ Vãn kia lại thường thường tẩy não ông, thời gian lâu ông cũng đơn giản mặc kệ, để tuỳ ý hắn.

Trải qua mưa mưa gió gió, hắn và A Triết có thể nắm tay nhau đi cùng một đường, cũng là một đoạn giai thoại.

Kết thúc câu chuyện, là cuộc sống bình yên nhưng hoà thuận vui vẻ hạnh phúc.