Nguyên chủ từ khi nhận thức Hạ Lăng Hiên cho đến giờ luôn mặc quân phục trên người, mà con người hắn cũng giống như quân trang vậy, làm việc nhanh gọn ổn thỏa, hiệu suất vô cùng cao, thậm chí là hoàn mỹ.
Điểm bất đồng duy nhất chính là cảm giác Hạ Lăng Hiên mang đến cho người khác.
Khiến người khác run sợ với gương mặt băng sương cá chết, lạnh như băng cự tuyệt người khác từ vạn dặm, cả năm đều trưng ra vẻ mặt mỹ nhân băng sương lạnh lùng, chẳng hề nhìn ra tâm tình.
Ôn Kỳ ngẫm nghĩ, thật là vô vị.
Nhân sinh không thể sống cuộc sống vui vẻ sảng khoái, là ý gì? Nhóm fan não tàn này rốt cuộc thích cái gì ở Hạ Lăng Hiên hả? Huống hồ với dáng vẻ của hắn liền có thể thấy được người này tính tình lãnh đạm, kết hôn cùng hắn ta khẳng định là rước cái con búp bê mặt lạnh về nhà.
Bất quá vào lúc này, mọi thứ đều không quan trọng.
Quan trọng là... hiện tại trời vẫn chưa sáng, Hạ Lăng Hiên khẳng định chưa về đến Hạ gia, mà trực tiếp đi tới Ôn gia. Thật không thể tưởng tượng được, này không phải là sau khi tỉnh ngộ hoàn toàn liền phát hiện bản thân thích nguyên chủ chứ? Hai người này mấy năm qua đã nói chuyện với nhau được bao nhiêu câu vậy?
Ôn Kỳ lắc đầu, ra hiệu người làm nhỏ giọng một chút đừng làm ầm ĩ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu, quay người trở về phòng.
Người làm bước theo hai bước: "Thiếu gia, ngài không đi xuống sao?"
Ôn Kỳ ngáp một cái, đóng cửa lại, âm thạnh vọng qua khe cửa: "Tôi cũng không biết anh ta, đi xuống làm gì?"
Cửa phòng "răng rắc" một tiếng đóng lại.
Người làm do dự một chút, không dám gọi cậu.
Mà người làm không gọi, thì cha con Ôn gia lại không có nghĩ nhiều.
Họ cảm thấy đây là thời cơ tốt để giúp người nào đó khôi phục bình thường, cưỡng ép đem Ôn Kỳ từ trên giường ném xuống, ép cậu đánh răng rửa mặt thay quần áo, mang theo cậu đồng thời đi xuống.
Hạ Lăng Hiên cùng Ôn gia gia đang thưởng thức uống trà, liếc mắt thấy mọi người đang xuống lầu, liền nhìn về phía Ôn Kỳ, hỏi: "Nghe nói cậu bị mất trí nhớ, hiện tại có thể nhớ được nhiều hay ít."
Ôn Kỳ đáp: "Nhớ đại khái được hầu hết à."
Hặ Lăng Hiên nhàn nhạt nói: "Không sao, cứ từ từ đi."
"Ồ." Ôn Kỳ liếc hắn ta một cái, thầm nghĩ mặt trời mọc từ hướng Tây, Hạ Lăng Hiên vậy mà chủ động quan tâm cậu đó.
Hạ Lăng Hiên nhìn mọi người ngồi xuống, nói: "Mọi chuyện đã xảy ra cháu đã nắm được đại khái, việc này cháu sẽ điều tra cho rõ. Đám người thần bí kia nếu có thể chuẩn xác tìm đến tiểu Kỳ, cháu thấy hẳn là bọn họ có biết cái gì đó, giờ cháu muốn biết kĩ càng hơn tình huống lúc đó."
Dứt lời, hắn lại lần nữa nhìn về phía Ôn Kỳ.
Ôn Kỳ cũng nhìn hắn ta: "Ví dụ như?"
Hạ Lăng Hiên nói: "Cậu đem sự việc cùng bọn họ gặp mặt rồi đưa cậu trở về đây thuật lại, cùng tôi kể lại từ đầu đến cuối, tôi sẽ mau chóng điều tra rõ, kết thúc việc này."
Ôn gia mấy người không nhịn được mà nhìn người nào đó, cảm thấy qua nhiều ngày giáo dục như vậy, người nào đó chắc hẳn sẽ không nhắc đến tổ chức tà giáo.
Ôn Kỳ quả thật không làm họ thất vọng, nói: "Bọn họ che mặt."
Hạ Lăng Hiên nói: "Còn gì nữa không?"
Ôn Kỳ đáp: "Tôi cũng bị che mặt, không biết bị mang tới nơi nào."
Hạ Lăng Hiên nói: "Không nghe thấy bọn họ nói qua cái gì sao? Địa danh hay nhân danh (cách gọi, tên) chẳng hạn.
"À, để tôi nghĩ xem...."
Ôn Kỳ giả bộ tâm tư suy nghĩ, ho khan hai tiếng, thấy Hạ Lăng Hiên thờ ơ không động lòng, thầm nghĩ quả nhiên không phải coi trọng cậu, huống hồ cổ họng của cậu có chút khàn, vậy mà Hạ Lăng Hiên căn bản không chú ý tới... Cũng đúng, Hạ Lăng Hiên trước đây căn bản đều không chú ý tới cậu, có thể nghe ra mới là gặp quỷ.
Vậy nếu không phải coi trọng cậu, Hạ Lăng Hiên khác thường như vậy là sao?
Ôn Kỳ nhanh chóng đem sự việc kể qua loa một lượt, nhạy bén phát hiện Hạ Lăng Hiên muốn điều tra một nhóm người, thậm chí là lần liên hệ lúc trước, cũng là hỏi thăm người đã đưa cậu trở về.
Vì sao?
Không lẽ hắn đã biết được chút chuyện, hay là trong quá trình tìm kiếm phát hiện dị thường?
Cậu suy nghĩ một chút, trong đầu chợt hiện lên thân ảnh khốn kiếp nào đó, vô cùng tình nguyện rước cho đối phương tìm đến phiền phức, chần chừ nói: "Thật giống như nghe qua hai cái tên... À, công ty Thâm Hải cùng Trác tiên sinh gì gì đó, tôi cũng không nắm chắc."
Hạ Lăng Hiên gật đầu: "Tôi sẽ điều tra, còn gì nữa?"
Ôn Kỳ hai mắt quan sát, phát hiện nhìn không ra vấn đề, nói: "Tạm thời chỉ có thể nhớ đến vậy thôi."
Hạ Lăng Hiên liền dặn dò cậu nhớ tới cái gì phải nói cho chính mình, ở lại Ôn gia ăn chực bữa sáng, lúc này mới rời khỏi. Cha Ôn mấy người đều tiễn hắn ra khỏi cửa, nhìn về phía Ôn Kỳ, dò hỏi xem cậu có nhớ lại Hạ Lăng Hiên hay không, sau khi nghe đáp án phủ định của cậu, mọi người liền nói: "Con cảm thấy cậu ta như thế nào?"
"Là một mỹ nam, đáng tiếc nhất là bộ mặt khuyết thiếu dây thần kinh," Ôn Kỳ nói, tủm tỉm cười trở về, không nhịn được bỏ thêm lời "thật lòng", "Khiến cho con muốn khi dễ người ta, đem hắn ta bắt nạt đến khóc lóc mà nhìn."
Mấy người Ôn gia: "......"
Ôn Kỳ da^ʍ ý một hồi, "chà chà" vài tiếng, lên lầu thay xong quần áo thể thao, chạy đi rèn luyện.
"......" mấy người Ôn gia bị chấn động quá mức, trên mặt một chút biểu tình cũng không có. (khỏi đỡ, ai gia căn bản cũng không muốn đứng dậy:"))
Qua một hồi, Ôn gia gia mới trầm giọng lên tiếng: "Các ngươi mau tìm bác sĩ thật tốt tới đây, cái này hiện tại căn bản không hữu hiệu."
Ôn phụ cùng đại ca: ".... Vâng."
Ôn Kỳ lại ở nhà luyện tập hai ngày, lúc này học viện quân sự trung ương liền thông tri xuống dưới.
Bởi vì bỏ học thời gian dài, trường học xem xét thành tích cuối học kì đầu của cậu, kiến nghị cậu học lại năm nhất. Đương nhiên cậu còn có cơ hội, chính là giống Hạ Lăng Hiên tham gia thi học kì lần này, nếu có thể đạt trên bảy phần mười môn học, có thể lên lớp. Ôn Kỳ trực tiếp từ chối, cũng đưa ra một ý tưởng mới.
Cha Ôn kinh ngạc: "Con muốn đổi chuyên ngành sao?"
Ôn Kỳ gật đầu.
Nguyên chủ học hội họa, muốn tiền vào học viện quân sự trung ương toàn bộ là vị Hạ Lăng Hiên, chính là hậu cần quân sự chuyên nghiệp. Mà cậu không thích, cậu nghĩ muốn đổi sang chế tạo vũ khí, nếu muốn về sau đi kinh doanh súng ống đạn dược, đầu tiên cần phải quen thuộc, sử dụng các loại súng ống đạn dược mới được.
Cha Ôn nói: "Con đã chắc chắn chưa?"
"Chắc rồi ạ." Ôn Kỳ vẻ mặt nghiêm túc, "Con nhất định sẽ chăm chỉ học tập, ngày ngày đều tiến về phía trước."
Cha Ôn lo lắng nói: "Tiểu Kỳ à, con phải làm người tốt nha."
Ôn Kỳ: "Vâng."
Cha Ôn: "Không thể tùy tiện gϊếŧ người đâu."
Ôn Kỳ: "Vâng."
"......" Cha Ôn cùng cậu đối diện nhìn nhau nửa ngày, bất đắc dĩ mà đồng ý.
Ôn Kỳ rất hài lòng, sáng sớm hôm sau liền đi đến trường học xử lý chuyện lưu ban cùng chuyển chuyên ngành, nửa đường nhận được tin nhắn của Vân Thu, thấy người này muốn đến tìm cậu, liền dẫn theo thiếu niên cùng đến trường học.
Vân Thu sắp thi đại học, gần đây vẫn luôn ôn tập. Bất quá gần tới kì thi, ôn tập quá mức cũng không có tác dụng gì, vì vậy liền tìm đến biểu ca, nghe nói biểu ca muốn tới trường học, lo lắng hỏi: "Biểu ca, anh đã xem qua diễn đàn của trường anh chưa?"
"Có xem qua," Ôn Kỳ nói, "Bọn họ nói cái gì là chuyện của bọn họ, anh không quan tâm."
Vân Thu vẫn rất lo lắng, rập khuôn từng bước cùng anh tiến vào trường học, phát hiên mình cũng không phải buồn lo vô cớ, bởi vì anh ở trong trường học quá hot, rất nhanh Mông Kỳ cùng Miên Phong nhận được tin tức liền nhanh chóng xuất hiện.
Mông Kỳ ôm vai Ôn Kỳ một chút: "Sao bây giờ cậu mới đến trường vậy, nghe nói cậu mất tích, chúng mình lo lắng đến gần chết."
Ôn Kỳ cười hỏi: "Vậy hả, sao mình nghe nói trong khoảng thời gian đó, cậu đã đánh em họ tôi một trận thì phải?"
Mông Kỳ vội nói: "Không có, chỉ là đùa giỡn thôi."
Ôn Kỳ gật đầu, tính toán hai ngày tới cùng gã "vui đùa" một chút, lúc này dư quang quét thấy Miên Phong hung hăng vênh váo đi đến trước mặt cậu.
Miên Phong là tiểu thiếu gia của gia tộc Phỉ Đức, tại Thiên Gia có thể xếp vào năm vị trí đầu, có thể nói cùng Hạ gia là môn đăng hộ đối, hơn nữa cũng học hội họa, chuyên ngành cũng là hậu cần chuyên nghiệp, cũng là vì Hạ Lăng Hiên, cùng với nguyên chủ quả thật là tử (tình) địch.
Cậu ta nhìn Ôn Kỳ mà châm chọc: "Đã trở lại rồi à, nghe nói là rất thảm, còn mất trí nhớ?"
Ôn Kỳ nói: "Cũng khá là thảm đi, mất trí nhớ cũng không quá nghiêm trọng, còn nhớ đại khái phần lớn sự việc à."
"Cậu vậy mà lại rất thản nhiên," Miên Phong hừ một tiếng, nói, "Đừng tưởng rằng Hạ học trưởng đi tìm mày thì là để ý đến mày, anh ấy bởi vì giao tình giữa hai nhà nên buộc phải đi tìm thôi."
Ôn Kỳ nói: "Nhưng anh ấy đi tìm tao nha."
Miên Phong cười lạnh: "Như vậy cũng không đại biểu rằng anh ấy thích mày.""
Ôn Kỳ nói: "Nhưng anh ấy tìm tao a, mày thì nghĩ lại xem, nếu đổi thành mày thì anh ấy có đi không?"
Cậu biết, để đối phó fan não tàn thì ngôn ngữ sao hỏa cũng vô dụng, trực tiếp dùng thần tượng mà công kích là hiệu quả nhất.
Quả nhiên, Miên Phong sau khi nghe cậu nói, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nói: "Mày làm hại anh ấy nửa học kỳ cũng chưa đi học, thật là cao hứng đi?"
Ôn Kỳ đáp trả: "Vô cùng cao hứng, anh ấy là vì tao a."
Miên Phong nói: "Mày không còn cái gì khác để nói sao?" (ủa đi gây chuyện rồi nói như này là sao hả hả hả?)
Ôn Kỳ nhìn cậu ta, rơi vào trầm tư. Miên Phong đối diện cùng cậu, cảm thấy người này đang rơi vào thế bí, lại thấy Ôn Kỳ tủm tỉm cười nói: "Anh ấy tự mình bỏ học đi tìm tao ư ~"
"......" Miên Phong tức đến mức mặt có chút vặn vẹo, "Xong chưa? Không phải là do mày có một người mẹ tốt sao? Đắc ý cái gì!" (ý của bạn Miên là nhờ mẹ Ôn với mẹ Hạ thân quen lập hôn ước nên mới như A như B như C nha)
Ôn Kỳ hỏi ngược lại: "Cậu đây là đang ghét bỏ mẹ cậu không tốt sao?"
Miên Phong nghẹn nghẹn.
"À đúng rồi, anh ấy trở về liền đến gặp tao, còn bồi tao ăn sáng," Ôn Kỳ vô cùng sung sướиɠ nhìn người trước mặt tức đến phát run, hỏi: "Còn có việc gì sao? Không có thì thôi mình đi trước nha?"
"Chờ đã!" Miên Phong gọi cậu lại, "Lại nói một tháng nữa là đến Diệu Lâm, mày dám cùng tao đánh cược không? Chúng ta cùng tham gia thi đấu, ai cao hơn là người thắng lợi. Mày thắng, tao đời này sẽ không theo đuổi Hạ học trưởng nữa. Nếu tao thắng, mày phải giải trừ hôn ước với anh ấy ngay lập tức, nếu Hạ học trưởng thật sự thích mày, thì có hôn ước hay không đều không quan trọng, đối với mày không hề bất lợi, mày thấy thế nào, dám sao?"
Mọi người nín thở, không chớp mắt nhìn Ôn Kỳ.
Ôn Kỳ tức khắc liền cười.
Hôn ước này của nguyên chủ và Hạ Lăng Hiên tuy rằng là muốn dựa vào ý nguyện của chính mình, nhưng lại có thời gian kỳ hạn, đó là muốn Ôn Kỳ phải đến 22 tuổi mới có thể giải trừ. Mà giờ cái thân thể này còn không đến 18, cậu một chút cũng không muốn phải trói chặt mình với cục băng di động kia tới bốn năm.
Mà nhóm fan não tàn trước kia đã từng muốn đánh cược để công kích nguyên chủ, mà nguyên chủ chưa lần nào đồng ý, cậu trở về lần này còn ôm kế hoạch kí©h thí©ɧ bọn họ đánh cược một ván, ai ngờ nhanh như vậy liền thành công.
Cậu đáp: "Được nha, đánh cược."
Vừa dứt lời, nhất thời xung quanh đều vang lên tiếng hít khí liên tiếp.
Miên Phong không biết là quá bất ngờ mà vô cùng kích động, âm thanh cơ hồ run rẩy một chút nói: "Đi công chứng, việc này không được đổi ý."
Vân Thu sợ đến choáng váng, vội vàng kéo ống tay áo của biểu ca: "Đừng cược, nếu anh thua thì sao?"
Thua chứ, dù sao tiểu gia cũng đâu có muốn thắng.
Ôn Kỳ nói: "Yên tâm, anh sẽ dốc toàn lực ứng phó."
Vân Thu: "Nhưng mà......"
"Không có nhưng mà," Ôn Kỳ đáp, chuẩn bị đi trước đến phòng giáo vụ làm thủ tục, sau đó sẽ đi công chứng.
Mọi người sợ cậu hối hận, bám sát theo cậu, thuận tiện tuyên dương khắp chốn, đóng kín đường lui của cậu.
Nhờ phước bọn họ ban tặng, hội học sinh rất nhanh liền nắm được tin tức, Phó hội trưởng thân là bạn tốt của hội trưởng, liền nói cho hắn biết rất nhanh hắn có thể được tự do.
Hạ Lăng Hiên: "Có người Ôn gia đi cùng không?"
Phó hội trưởng: "Không có, chỉ có em họ của cậu ta thôi."
Hạ Lăng Hiên: "Giữ bọn họ lại, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu ta."
Phó hội trưởng tuy rằng không rõ, nhưng vẫn làm theo.
Đám người Miên Phong nhất thời căng thẳng, chỉ lo Hạ Lăng Hiên sẽ ngăn cản. Ôn Kỳ so với bọn họ cũng căng thẳng không kém, lo lắng tiểu tử Hạ Lăng Hiên kia thật sự có suy nghĩ chờ tới khi cậu 22 tuổi, liền nghiêm túc thể hiện rằng "nam tử hán cần phải nhất ngôn cửu đỉnh", vội vàng lôi kéo Miên Phong đi công chứng, làm cho Miên Phong và bọn họ đều có chút cảm động.
Ôn Kỳ hoàn tất việc này, lúc này mới mang theo đứa em họ trở về trường học, cùng Phó hội trưởng vào trong tiệm cà phê, ngồi xuống liếc mắt nhìn hai ly cà phê trên bàn, hỏi: "Hắn ở đâu? Đi rồi?"
Phó hội trưởng đáp: "Đi nhà vệ sinh."
Ôn Kỳ "À" một tiếng, không nhịn được hỏi: "Các cậu cùng hắn quen lâu như vậy, đã nhìn thấy hắn cười hay chưa?"
Phó hội trưởng nói: "Không có."
Ôn Kỳ nói: "Không nghĩ đem hắn ta chuốc say, thọc lét hắn sao?"
Phó hội trưởng: "...... Cái gì?"
Ôn Kỳ nhíu mày: "Không hiếu kỳ hả?"
"......" Phó hội trưởng không phải không thừa nhận bản thân quả thực tò mò.
Bất quá.... Phó hội trưởng nâng mắt lên, nhìn người nào đó phía sau. Ôn Kỳ mất một giây phản ứng, quay đầu lại, thấy Hạ Lăng Hiên lãnh đạm mặt táo bón chẳng biết trở về từ khi nào, đang đứng ở đó nhìn bọn họ.
_Hết chương 13_