Nghe nói năm nay có Beta thi đỗ, mọi người đều thấy khó tin vô cùng. Nay thấy người thật tất nhiên phải nhìn Giang Nguyên cho kỹ.
Kế Dương thấy Giang Nguyên lấy giấy báo trúng tuyển, vẻ mặt cậu ta cũng đầy kinh ngạc. Cậu ta vẫn cho rằng người anh em của mình là Alpha, kết quả một lúc sau đối phương đã biến thành một Beta rồi.
Kế Dương hỏi với vẻ không chắc chắn: "Giang Nguyên, cậu là Beta à?"
Giang Nguyên gật đầu: "Đúng thế, sao vậy?"
Kế Dương câm nín, ngượng ngùng lè lưỡi: "Tôi vẫn nghĩ cậu là Alpha á."
Nghĩ nghĩ một lúc, Kế Dương bổ sung: "Thảo nào dạo này không ngửi thấy mùi của cậu. Trước đây lúc nào cậu cũng có mùi Alpha thoang thoảng ấy."
Giang Nguyên nghĩ một lúc, cũng không nói mùi Alpha mà Kế Dương nhắc đến là mùi từ huy hiệu của Giang Thiên Tắc đưa cho cậu
"Giang Nguyên, cậu đỉnh thật đó!" Kế Dương giơ ngón cái lên cho Giang Nguyên một like.
Giang Nguyên chỉ cười, nói thật, chỉ vì nguyên chủ luôn nỗ lực không ngừng mới đạt được thành tích này, chẳng liên quan gì đến cậu.
Sau khi xem giấy báo nhập học của họ, đàn anh ở bàn tiếp đón nhiệt tình dẫn Giang Nguyên và Kế Dương về ký túc xá, hai người ở hai khoa khác nhau nên không ở cùng một ký túc xá.
Sau khi hai người trao đổi số điện thoại liên hệ, Giang Nguyên đi theo đàn anh về ký túc xá của mình. Cậu xách hành lí đi theo đàn anh một lúc, cuối cùng cũng đến được tòa nhà ký túc.
Cần xuất trình giấy báo trúng tuyển một lần nữa ở cửa tòa ký túc, sau đó Giang Nguyên mới nhập thành công thông tin cá nhân của mình vào hệ thống. Sau này cậu chỉ cần sử dụng thông tin cá nhân là có thể tự do ra vào trường.
Điều kiện sinh hoạt trong ký túc tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Giang Nguyên. Nhìn thấy phòng ký túc của mình, Giang Nguyên thở dài: "Trường này thừa tiền đúng không? Mỗi người còn có một phòng riêng luôn."
Phòng của Giang Nguyên là phòng khép kín có nhà vệ sinh, nhà tắm riêng, phòng ăn, phòng khách, trong phòng khách có một bộ bàn ghế, là một căn hộ cá nhân tuyệt đẹp, diện tích không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi, Giang Nguyên cực kỳ hài lòng với căn phòng này.
"Chỉ có Khoa Cơ Giáp mới có chế độ mỗi người một phòng, những khoa khác không có đâu." Đàn anh dẫn Giang Nguyên đi giải thích ngắn gọn.
Hóa ra chỉ có sinh viên khoa Cơ Giáp mới có phòng riêng, các khoa khác đều ở một phòng bốn người, điều kiện cũng không tồi, mỗi người có một phòng ngủ riêng, nhưng nhà bếp với phòng khách thì dùng chung với bạn cùng phòng.
Sau khi nhận phòng, Giang Nguyên nhanh chóng xếp gọn quần áo cất vào tủ, trong phòng hơi thiếu cây xanh, cậu để ý thấy siêu thị trường học có bán một ít, tí nữa đi mua vậy.
Giang Nguyên dọn dẹp xong, xem qua một vòng đồ đạc trong phòng, sau đó đóng cửa đi mua cây.
Bước chân vào siêu thị trong trường, Giang Nguyên nhận ra chỗ này to bằng cả siêu thị lớn ở Sao Rid, thậm chí các mặt hàng bày bán ở đây còn phong phú hơn!
Giang Nguyên chọn mấy chậu hoa rồi thanh toán, sau đó bước ra từ quầy thu ngân số 1. Khi đi ngang qua quầy thu ngân số 7, cậu tình cờ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Anh chàng đang đẩy một chiếc xe, hình như thanh toán có vấn đề, trông hắn hơi xấu hổ.
Kỷ Nhung hơi nhức đầu. Hắn chỉ muốn mua một ít đồ dùng thiết yếu, thế nhưng hắn quên béng mất việc mình đã tiêu hết tiền để đặt một phòng hạng sang trên Nữ Thần Vận Mệnh. Lẽ ra hắn có thể thanh toán bằng thẻ của bố mình, nhưng một khi hắn dùng đến nó, tài khoản của Kỷ Sùng sẽ bị trừ tiền, tên của Kỷ Sùng sẽ xuất hiện trên trang thanh toán...
Bây giờ hắn sẽ phải trả lại đồ trước, sau đó về nhờ bố chuyển tiền vào tài khoản cho hắn, sau đó trở lại mua đồ.
"Bạn là sinh viên mới à? Để tôi trả tiền cho bạn. Tôi tên là Thủy Trọng, làm quen với bạn được không?" Chàng trai đang lên tiếng có mái tóc nâu xinh đẹp, nhìn về phía Kỷ Nhung đầy mong chờ.
Cùng lúc đó, lại có người sốt ruột xán lại: "Em trai, để tôi trả tiền cho!"
Kỷ Nhung: "..."
Kỷ Nhung đang định nhận lời, đột nhiên hai mắt sáng lên, nhìn thấy Giang Nguyên trong đám người đang đi ngang qua liền hét lên: "Giang Nguyên!"
Giang Nguyên bị gọi lại: "..."
Kỷ Nhung nhìn chằm chằm vào Giang Nguyên đang đi đến, khóe môi hơi cong lên, nhỏ giọng nói: "Giang Nguyên, trả tiền giúp tôi với, lát nữa tôi chuyển khoản lại cho cậu."
Giang Nguyên suy nghĩ một lát rồi gật đầu, coi như có qua có lại với vụ Kỷ Nhung cho cậu giặt nhờ đồ hồi trước.
"Bao nhiêu?" Giang Nguyên tùy ý hỏi.
"Tổng cộng là 181 đồng." Thu ngân nghe thấy câu hỏi của Giang Nguyên thì trả lời ngay.
Giang Nguyên trả tiền xong, hai người rời khỏi siêu thị. Nhóm Alpha và Beta muốn trả tiền giùm Kỷ Nhung có vẻ vô cùng tiếc rẻ. Cho dù là giới tình nào thì con người cũng là động vật cảm tính, khuôn mặt Kỷ Nhung cực kỳ đẹp trai, vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của đại chúng.
Khi Kỷ Nhung đến gần, Giang Nguyên quay mặt sang hướng khác. Cậu không quen ở cạnh người khác, nhưng trong mắt Kỷ Nhung, đây là thái độ ghét bỏ rõ ràng.
Kỷ Nhung: Cậu ấy ghét mình đến thế ư?
Mặc dù Kỷ Nhung có linh cảm Giang Nguyên có thể là học sinh cùng trường với mình, dù sao thì thân thủ cậu tốt như thế, ngoài trường Quân Sự Đệ Nhất ra chắc chẳng thể vào trường nào khác, nhưng hắn cũng không ngờ mình sẽ gặp lại Giang Nguyên ngay ngày đầu tiên nhập học.