Chương 33: Thật ghê tởm

Giang Nguyên nhướng mày nhìn về phía Tống Di Thụy. Cứ tưởng Tống Di Thụy đến xin lỗi, cậu còn nghĩ Tống Di Thụy ít ra cũng giống con người, nhưng sau khi nghe Tống Di Thụy giải thích thêm, Giang Nguyên càng ngày càng căm ghét người này.

Giang Nguyên giơ tay ra dấu dừng lại, nói: "Tống Di Thụy, anh nghĩ tôi là thằng ngốc à?"

Tống Di Thụy sửng sốt, hơi cúi đầu, nắm chặt nắm đấm: "Giang Nguyên, đừng tức giận, anh không có ý đó. Anh thực sự chỉ muốn xin lỗi em, là anh không thể nào cưỡng lại được ảnh hưởng của pheromone. Anh..."

Giang Nguyên bật cười, chính xác mà nói là tức đến bật cười.

Tống Di Thụy thực sự cho rằng nguyên chủ là thằng ngu đấy à? Giờ lại lấy cái cớ buồn cười này ra để giải thích mối quan hệ giữa hắn và Thu Cảnh Minh. Nguyên chủ mới là người đã ở cùng với Tống Di Thụy từ bé, thanh mai trúc mã nhìn nhau tốt đẹp thế nào không cần biết, nhưng cậu thì không!

"Hờ hờ."

Thấy Giang Nguyên thấp giọng cười, Tống Di Thụy hơi căng thẳng. Hắn ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên, môi dưới run run, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào nức nở: "Anh rất hối hận, anh thực sự rất hối..."

Tống Di Thụy đưa tay lên che mắt, hắn không muốn Giang Nguyên nhìn thấy hắn khóc, bởi vì dù có hối hận đến đâu cũng vô ích, Thu Cảnh Minh giờ đã trở thành trách nhiệm của hắn.

"Tống Di Thuy, giờ tôi thật sự thấy anh ghê tởm đấy."

Tống Di Thụy đang lau nước mắt, nghe thấy lời Giang Nguyên nói, toàn thân hắn run rẩy. Giang Nguyên sao có thể nói ra lời như vậy?

"Giang, Giang Nguyên..." Tống Di Thụy giơ tay, không thể tin nổi mà nhìn Giang Nguyên. Hắn ta phát hiện người trước mặt không chỉ thay đổi về khí chất, mà ánh mắt nhìn hắn cũng đã thay đổi, trở nên xa lạ, lạnh lùng, và có chút khinh thường.

Giang Nguyên liếc nhìn Tống Di Thụy và nói: "Tống Di Thụy, đừng xem ai cũng như kẻ ngốc nữa. Thời gian động dục kéo dài ba ngày liên tiếp. Nó đến tìm tôi đúng vào ngày động dục, còn các người đã ở cùng nhau từ trước đó rồi, nó cũng có thai từ trước, rõ ràng là các người đã ở bên nhau từ trước khi nó động dục."

"Các người ở bên nhau đã lâu, cũng thích nhau thì tôi cũng chúc phúc cho các người, nhưng đấy không phải lí do để anh coi tôi là kẻ ngu."

Tống Di Thụy nghe thấy thế thì mặt hiện lên vẻ không thể tin được, vội vàng lắc đầu cuống quýt giải thích: "Không, Giang Nguyên, tin anh đi, tất cả những gì anh nói đều là sự thật!"

Giang Nguyên nghe Tống Di Thụy nói, cậu nhướng mày: "Tống Di Thụy, nếu anh thoải mái thừa nhận, tôi sẽ không thấy ghê tởm đến thế. Bộ dạng như anh bây giờ khó coi thật sự!"

"Không, anh không lừa dối em. Hôm đó anh đến nhà em, thật, thật sự..." Tống Di Thụy cuống lên giải thích, hắn cũng không biết có tác dụng gì không, nhưng...

Nhìn thấy Tống Di Thụy kiên quyết không chịu thừa nhận, Giang Nguyên cũng không muốn nhiều lời với hắn: "Nếu anh không chịu thừa nhận, tôi cũng chán không muốn nói chuyện với anh nữa. Anh đi đi."

"Không, Giang Nguyên, anh thật sự không thế. Anh thề, hôm đấy anh thực sự nhìn thấy Cảnh Minh động dục. Anh không hề muốn..." Tống Di Thụy nóng lòng bước tới nắm tay Giang Nguyên.

Kỷ Dung gần như cùng lúc tiến đến, một tay kéo Giang Nguyên lại, một tay đẩy Tống Di Thụy ra, thản nhiên nói một chữ: "Cút."

Tống Di Thụy nhìn thấy Kỷ Dung kéo tay Giang Nguyên, Giang Nguyên bị người đàn ông trước mặt ôm vào lòng, trước đó nhìn thấy người đàn ông này, hắn ta đã cảm thấy ghen tị vô cùng. Giờ thấy Kỷ Dung ôm Giang Nguyên vào lòng, hắn ta đột nhiên nổi giận đùng đùng: "Đây là chuyện giữa tao và Giang Nguyên, mày nghĩ mày là ai!"

Kỷ Dung lạnh lùng nhìn Tống Di Thụy: "Mày không xứng với Giang Nguyên. Giờ mày đến tí dũng khí thừa nhận cũng không có thì còn nói cái đéo gì nữa?"

"Không ai ai cũng là đồ ngu đâu. Lý do mày đưa ra nghe có vẻ hay lắm, Giang Nguyên có tức giận thì cũng chỉ có thể chấp nhận thôi. Thế nhưng nếu mày muốn chia tay sao không nói thẳng ra là chia tay? Nhất định phải làm như thế này à? Còn chạy đến đây làm người ta ghê tởm."

Tống Di Thụy không để ý đến Kỷ Dung, hắn nhìn Giang Nguyên, nhưng đối phương không hề giấu vẻ chán ghét khi nhìn hắn, hắn đột nhiên thấy tim mình nhói đau: "Giang Nguyên, em...không tin anh?"

Giang Nguyên:...Mặt thằng này sao mà dày thế được nhỉ!

Kỷ Dung:...

Những fan hâm mộ của Giang Nguyên đang vểnh tai lên hóng hớt, đại khái cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra! Người đàn ông trước mặt hóa ra chính là bạn trai Alpha mà Giang Nguyên nhắc đến trước đây. Bọn họ vẫn hay tự hỏi không biết Alpha như thế nào mới có thể ở bên Giang Nguyên, giờ gặp được người thật...

Không thể không nói, thất vọng vãi nồi.

Giang Nguyên khoản nào cũng mạnh, riêng khoản mắt tìm bạn trai lại kém quá đấy?

Hơn nữa, Alpha này nãy giờ đều đổ lỗi nɠɵạı ŧìиɧ của mình cho pheromone, pheromone cũng tủi thân sắp khóc rồi đó nha. Hơn nữa, lúc anh ta đến tìm Giang Nguyên, Omega của thằng tra A nɠɵạı ŧìиɧ này còn đang động dục nữa! Cái cớ này đưa ra không phải coi Giang Nguyên là thằng ngốc thì là gì!

"Tui đệch, trò hề gì dzậy? Thời kỳ động dục của Omega trưởng thành kéo dài ít nhất là ba ngày, hơn nữa một tháng mới động dục một lần. Một tháng hai lần, chưa từng nghe nói luôn."

"Ha ha ha ha, cha tui làm bác sĩ cũng chưa từng thấy nữa là cậu!"

"Ài, người anh em, cậu đúng là nỗi nhục nhã của Alpha chúng tôi đấy. Nɠɵạı ŧìиɧ thì nɠɵạı ŧìиɧ, cậu không dám thừa nhận còn đổ tại, pheromone nghe thấy mà tức phát khóc luôn, cái nồi này không dám đội đâu!"

Dương Khải huých Bạch Minh, nhìn về phía Giang Nguyên cười nói: "Ừm... Giang Nguyên sao lại yêu phải thằng này thế. Đúng là không khoa học. Nghĩ thế thì... tự dưng tôi thấy... có khi tôi vẫn có cơ hội đấy!"

Bạch Minh nheo mắt nhìn Dương Khải, hỏi: "Cậu không sợ bị đè nữa à? Cậu không phải đối thủ của Giang Nguyên, tôi thấy Giang Nguyên cũng không giống người nằm dưới đâu."

Dương Khải nghe vậy sờ sờ cằm, nhìn thân hình cao gầy của Giang Nguyên: "Nếu là Giang Nguyên, tôi cảm thấy cũng không phải không được."

Mọi người xung quanh thấy Dương Khải nói chuyện có mấy phần nghiêm túc, một nam sinh trong số đó quàng tay qua vai Dương Khải nói: "Dương Khải, cậu có thể, lên đi, các anh em ủng hộ cậu!"

Dương Khải cười he he, đang định nói thêm vài câu với bạn mình đột nhiên cảm thấy một ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm từ đằng sau khiến cậu rùng mình nổi da gà, giống ý như bị một con thú săn mồi hung dữ rình rập, trong lòng sợ hốt cả hền!

Dương Khải quay lại, nhìn thấy Kỷ Dung cười cười với mình không rõ lí do, cậu gãi gãi đầu, hình như mình cảm giác sai rồi...

Tống Di Thụy đứng cạnh nghe thấy lời mọi người bàn tán, sắc mặt xanh lét!

Đặc biệt lúc nghe thấy mọi người nói hắn ta không xứng với Giang Nguyên, trong lòng hắn nóng phừng lên như có ngọn lửa thiêu đốt!

Hắn không xứng ư?

Thế họ có xứng đáng không? Giang Nguyên thậm chí chưa thèm để bọn họ vào mắt!

Đồng thời, trong lòng hắn cũng trào dâng nỗi tủi thân, rất khó chịu, cảm giác bị Giang Nguyên hiểu lầm...Không tin hắn, khiến hắn cảm thấy đau đớn. Lúc trước, Giang Nguyên luôn tin tưởng hắn vô điều kiện, không cần biết hắn nói gì, làm gì, tại sao lần này là không thể tin hắn thêm một lần nữa. Hắn thật sự, thật sự đã gặp đúng lúc Thu Cảnh Minh động dục mà!

"Giang Nguyên..." Tống Di Thụy mở miệng, trong miệng đắng chát. Hắn không biết giải thích thế nào, ngày đó ở nhà họ Giang hắn thực sự bị pheromone mê muội tâm trí, tuy rằng rất kỳ quái...Lần đó Cảnh Minh chỉ động dục có hai giờ, nhưng hắn cũng là lần đầu tiên thực sự trải nghiệm cảm giác bị pheromone khống chế, trong lúc pheromone bùng nổ đến mức cao nhất, hắn không thể tự chủ bản thân, chỉ tuân theo bản năng đánh dấu Omega.

...

Trên đường, một Omega xinh đẹp mang mùi hương thoang thoảng ngọt ngào đi lại, cậu ta vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của các Alpha đi ngang qua.

Omega này chính là Thu Cảnh Minh. Dĩ nhiên Thu Cảnh Minh sẽ không nghe lời Tống Di Thụy ở yên trong khách sạn chờ hắn trở về, cậu ta không có cái kiên nhẫn này, việc câu dẫn thành công Tống Di Thụy đã trở thành kiệt tác quan trọng nhất của cậu ta.

Giang Thiên Tắc và Giang Nguyên đều tức giận, nhưng cũng chả quan trọng, họ càng tức giận buồn bã, cậu ta càng thấy vui hơn, các tế bào trên cơ thể cậu ta như đang reo lên vì hưng phấn. Tuy nhiên, khi cậu ta vừa đến cổng trường...

"Anh, rất, hối, hận."

Bốn chữ Tống Di Thụy nói ra như con dao đâm thẳng vào tim cậu, không, Tống Di Thụy nói mấy lời này chỉ để cho Giang Nguyên nghe, chỉ để Giang Nguyên không bị mất mặt trong chuyện này mà thôi!

Nghe được những câu chất vấn nghi ngờ sau đó của Giang Nguyên, Thu Cảnh Minh cảm thấy khuôn mặt mình đang bỏng rát lên vì đau, lúc này, Tống Di Thụy lại im lặng như đang nhớ lại điều gì khiến trái tim Thu Cảnh Minh hoảng sợ run rẩy!

Nếu Tống Di Thụy biết chuyện hôm đó là do cậu ta tính kế, cố tình uống thuốc, thì dù có đến được với nhau, trong lòng chắc chắn sẽ có khúc mắc.

Không phải là Giang Nguyên chưa bao giờ quan tâm đến những chi tiết này hay sao? Lần này sao lại để ý?

Trước đây cậu ta đã từng làm rất nhiều chuyện, suốt nửa năm nay cậu ta tán tỉnh Tống Di Thụy sau lưng Giang Nguyên, bị Giang Nguyên bắt gặp rất nhiều lần, chỉ cần cậu ta lấp liếʍ đơn giản vài câu là Giang Nguyên đã tin ngay. Giang Nguyên chưa bao giờ nghi ngờ quan hệ giữa cậu ta và Tống Di Thụy.

Thậm chí lần nào cũng tỏ vẻ đạo đức giả mà nhắc cậu ta phải cẩn thận...

Giang Nguyên thật sự không muốn nói chuyện với Tống Di Thụy nữa, nhưng Tống Di Thụy nhất định không chịu rời đi, bầu không khí rơi vào im lặng.

"Anh trai."

Đột nhiên có người phá vỡ sự yên lặng này, dùng giọng điệu nhẹ nhàng ôn hòa gọi "anh trai", khuôn mặt Thu Cảnh Minh hiện ra trước mắt Giang Nguyên.

"Anh, những gì anh Thụy nói đều là sự thật. Hôm đó em đúng là động dục rồi, anh Thụy không lừa anh đâu. Em rất muốn trả lại anh Thụy cho anh, nhưng mà em..." Thu Cảnh Minh dùng tay vuốt nhẹ lên bụng mình, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi, cộng thêm khuôn mặt đáng thương, đúng là khiến người ta nhìn vào thấy xót xa đau lòng.

Tống Di Thụy nhìn thấy Thu Cảnh Minh thì cau mày hỏi: "Cảnh Minh, sao em lại đến đây?"

"Em, em vẫn muốn trực tiếp nói với anh trai, nếu ngày đó anh em không đưa em vào phòng kịp, em, em đã..." Nói xong, Thu Cảnh Minh chỉ thút thít khóc nghẹn ngào, không nói nổi một chữ nào nữa.

Thu Cảnh Minh khóc một lúc, sau đó nhìn Giang Nguyên nói: "Dù anh nghĩ thế nào thì, anh trai, em và anh Thụy thật sự không lừa anh. Em vẫn luôn thích anh Thụy, nhưng em biết quan hệ giữa anh và anh Thụy, anh trai vẫn luôn giỏi giang, em có đuổi theo cả đời cũng không được, thế nên trước giờ em vẫn không dám xin anh..."

"Thế nhưng xin hãy tin tưởng tình yêu anh Thụy dành cho anh. Anh ấy thực sự thích anh. Trách em là đủ rồi, lẽ ra em không nên nhờ anh Thụy mang cơm trưa đến cho em..."

Nghe thấy lời Thu Cảnh Minh nói, Tống Di Thụy lại cảm thấy có lỗi với Thu Cảnh Minh. Đứa nhỏ đã đến nước này rồi vẫn nghĩ cho hắn như vậy, việc xảy ra hôm đó hắn cũng phải chịu một phần trách nhiệm, còn những ngày trước đó... Chuyện giữa hắn và Thu Cảnh Minh cũng chẳng phải việc trong sáng gì.

500 anh em đứng hóng thấy nước mắt người em trai nuôi xoành xoạch rơi xuống thì chết lặng luôn. Chiện rì đang diễn ra vậy nè?

Câu chuyện hơi quai quái rồi nha!

Anh trai?

Omega này gọi Giang Nguyên là anh trai?

Đám người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, vở kịch luận loan gì đây bạn ơi? Nɠɵạı ŧìиɧ thì thôi đi, lại còn nɠɵạı ŧìиɧ với em trai Giang Nguyên luôn?

Mọi người im lặng ném ánh mắt khinh bỉ về phía Tống Di Thụy, tên này thật sự rất ghê tởm!