Nguyên chủ thích tên này ở điểm gì?
Giang Nguyên chán ngán thở dài, rốt cuộc thì làm sao để nói chia tay đối phương được bây giờ!
Quan hệ của nguyên chủ với Tống Di Thụy rất tốt, hai bên vừa là bạn bè, lại cùng nhau lớn lên, nghiêm túc yêu nhau từ bé, Giang Nguyên càng nghĩ càng thấy nản, đột nhiên nói chia tay chắc chắn người nhà nguyên chủ sẽ thấy rất kỳ lạ đúng không?
Sau khi xuống dưới, Giang Nguyên chào hỏi một lượt và gặp bố mẹ AO của cậu. Bố của nguyên chủ là một Alpha tên Giang Thiên Tắc, mẹ cậu là một Omega nữ dịu dàng đáng yêu tên Phương Thi.
Nhìn thấy Giang Nguyên, vẻ mặt Phương Thi hiện lên nét đau lòng, bà ôm lấy cánh tay Giang Nguyên nhẹ giọng hỏi: "Con thấy thế nào rồi? Còn khó chịu ở đâu không?"
Giang Nguyên lắc đầu, trong lòng ấm áp, mẹ của nguyên chủ hoàn toàn thỏa mãn những tưởng tượng của đứa trẻ mồ côi về một người mẹ, dịu dàng nhân hậu, yêu con hết lòng.
"Không khó chịu nữa, cảm ơn mẹ." Giang Nguyên cũng nói khẽ, sau đó ngồi xuống.
Phương Thi nghe thấy lời Giang Nguyên nói, nháy mắt đỏ mặt. Đứa con này của nàng trước đây rất ít nói, đột nhiên gọi nàng là mẹ, giọng điệu có chút nũng nịu khiến Phương Thi đắm chìm trong cảm giác được làm nũng. Nói đến làm nũng, ánh mắt Phương Thi tự nhiên nhìn sang Thu Cảnh Minh đang ngồi bên cạnh Tống Di Thụy.
Đứa con nuôi này của nàng lại càng giỏi làm nũng hơn, nhiều lúc hành động nũng nịu của nó khiến nàng thấy hơi lố.
Dù sao thì cũng là đứa nhỏ Omega, hơi nũng nịu tí chắc cũng là bình thường, Phương Thi tự nhủ với bản thân.
Thực ra hôm nay họ cũng chỉ tổ chức một bữa tiệc gia đình, mọi người đến chung vui đều là họ hàng cả, sau khi nâng chén chúc mừng với tất cả họ hàng và người lớn, người dì Phương Tình của Giang Nguyên đặt chén trên tay xuống, đột nhiên nhìn thẳng vào Thu Cảnh Minh mà hỏi: "Cảnh Minh, cháu cũng gần mười tám rồi đúng không?"
Thu Cảnh Minh nghe thấy Phương Tình hỏi mình thì đặt đũa xuống, gật đầu trả lời: "Vâng dì, hai tháng nữa con sẽ tròn mười tám tuổi."
"Cảnh Minh, cháu đã có bạn trai chưa?"
Thu Cảnh Minh ngoan ngoãn lắc đầu, phồng má, làn da trắng nõn hơi hồng lên: "Chưa ạ."
"Cảnh Minh, cháu cũng đến lúc cần tìm bạn tình rồi. Mười tám tuổi đã coi như là người trưởng thành. Hiện nay thuốc ức chế có thể dùng được, nhưng không tốt cho cơ thể. Nếu được thì cháu nên tìm một người đi." Phương Tình nói với vẻ quan tâm.
"Cảm ơn dì nhỏ đã quan tâm, con sẽ cố gắng ạ." Thu Cảnh Minh cười ngọt ngào, ánh mắt như vô tình liếc sang Tống Di Thụy ngồi bên cạnh, đồng thời đưa chân chạm vào chân Tống Di Thụy dưới gầm bàn.
Bàn tay đang cầm cốc uống nước của Tống Di Thụy khựng lại, đường nhìn vụng về quay sang phía khác.
Cùng lúc đó, chồng của Phương Tình, Lưu Hoa Vũ nhìn Thu Cảnh Minh cười nói: "Cảnh Minh, cháu có muốn chú giới thiệu cho con một người không? Con gái của đồng nghiệp chú, gia cảnh tuy bình thường nhưng cô bé rất tốt tính, chú đã gặp qua con bé rồi, cháu có muốn đi xem mắt với cô bé không?"
Hai tay Thu Cảnh Minh nắm chặt hai bên áo, khó khăn lắc đầu: "Dạ không, con cảm ơn chú!"
Lưu Hoa Vũ gật đầu, thấy sắc mặt Thu Cảnh Minh không tốt lắm, ông răn dạy: "Được rồi, cũng đừng kén chọn quá. Cháu có nhiều người theo đuổi, có thể chọn người mình thích. Không phải là chúng ta sốt ruột gì, mà là cháu, lỡ đến kỳ động dục lại phải dùng thuốc ức chế sẽ không tốt cho cơ thể, phải chuẩn bị sớm."
"Thật ra con có người mình thích rồi." Thu Cảnh Minh cười nói.
Nghe thấy câu này, mọi người lập tức đầy hứng thú truy hỏi: "Thật không? Là ai vậy?"
Thu Cảnh Minh lè lưỡi, vẻ mặt tinh nghịch: "Không nói cho mọi người."
Tim Tống Di Thụy lại như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, sợ Thu Cảnh Minh đột ngột nói thích hắn ta ở chỗ công khai. Đúng lúc Tống Di Thụy nhìn sang Thu Cảnh Minh, Thu Cảnh Minh cũng đang nhìn hắn ta với ánh mắt trìu mến.
Tống Di Thụy khó khăn dời ánh mắt, quay sang nhìn Giang Nguyên, thở phào nhẹ nhõm, may mà Giang Nguyên không để ý bên này.