Sau đó nghĩ lại, hắn ta cảm thấy mình xử lí không đúng, nhưng lúc đó hắn ta sợ quá. Sợ Thu Cảnh Minh sẽ nói cho Giang Nguyên biết chuyện xảy ra hôm nay nên hắn ta quay lại gặp Thu Cảnh Minh, yêu cầu Thu Cảnh Minh không được nói cho Giang Nguyên chuyện này.
Lúc đó, Thu Cảnh Minh vừa từ toilet đi ra, rõ ràng vừa khóc xong, nhìn thấy hắn ta, cậu còn không trách móc câu nào, chủ động nhận trách nhiệm về mình.
Khi hắn ta nghe thấy Thu Cảnh Minh liên tục nhận lỗi về mình, nói không liên quan đến anh, đồng thời hứa sẽ không nói cho Giang Nguyên biết, Tống Di Thụy chỉ im lặng thở dài. Cảnh Minh thực sự thích hắn ta quá rồi, chỉ có thể vì thích hắn ta nên mới như vậy. Điều này khiến hắn ta đau lòng đến mức quên béng đi sự sợ hãi vừa rồi.
Rõ ràng hắn ta phải chịu trách nhiệm, hắn ta là Alpha, hoàn toàn có khả năng đẩy Thu Cảnh Minh ra, nhưng Thu Cảnh Minh lại hết lòng bảo vệ hắn ta, nhận mọi trách nhiệm về phía cậu ta.
Nghĩ đến đây, Tống Di Thụy bất lực thở dài. Giờ đây hắn ta thực sự vừa sợ vừa cảm thấy có lỗi với Thu Cảnh Minh.
Hắn ta không biết phải làm sao bây giờ, hắn ta thực sự không được phát sinh bát kỳ quan hệ nào với Thu Cảnh Minh, nếu không, với tính cách của Giang Nguyên, cậu sẽ không bao giờ tha thứ nếu hắn ta nɠɵạı ŧìиɧ.
Bọn họ lớn lên cùng nhau, hắn ta hiểu rõ Giang Nguyên.
Thu Cảnh Minh về nhà nghỉ ngơi. Sau khi nằm yên vị trên giường, trong đầu cậu ta toàn là những hình ảnh chiều nay trong phòng tắm. Sắc mặt cậu ta tái nhợt, hàm răng cắn chặt môi dưới đến tận khi trong khoang miệng đầy mùi máu thoang thoảng, cậu ta mới nhả ra.
Trong khoảnh khắc Tống Di Thủy đẩy cậu ta ra và bỏ chạy, cậu ta thực sự chết lặng, nhìn bản thân đã cởi hết quần áo, trên người đầy dấu hôn, cậu ta không thể nhớ được mình đã mặc lại quần áo như thế nào để chỉnh tề ngay ngắn bước ra khỏi phòng tắm ấy.
Thấy Tống Di Thụy chạy về và cầu xin cậu ta đừng nói chuyện xảy ra cho Giang Nguyên, hắn ta hèn mọn cầu xin cậu ta hoàn toàn là vì không muốn để Giang Nguyên biết chuyện, trái tim cậu ta như đang rỉ máu.
Lúc đó cậu ta chỉ muốn phát điên lên, muốn cáu kỉnh, muốn chửi bới! Cái vẻ hiền lành đáng thương kia chỉ là vỏ bọc bên ngoài, cậu ta chẳng phải là thứ hiền lành gì! Thế nhưng cậu ta không thể, cậu ta chỉ có thể nhẫn nhịn, gượng cười tự nhận trách nhiệm về mình, để Tống Di Thụy vui vẻ.
"Cốc cốc cốc."
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng cậu, ngoài cửa vang lên giọng nói của Giang Thiên Tắc: "Cảnh Minh, mẹ con bảo hôm nay vừa về nhà con đã nhốt mình trong phòng, có chuyện gì xảy ra à?"
Thu Cảnh Minh nghe thấy tiếng Giang Thiên Tắc, biết Giang Thiên Tắc vừa đi làm về: "Con không sao ạ, chỉ hơi mệt thôi."
Giang Thiên Tắc nghe thấy Thu Cảnh Minh trả lời mình liền không để tâm nữa, đi xuống nhà.
Phương Thi thấy ông đi xuống thì hỏi han tình hình, thấy Giang Thiên Tắc kể lại, Phương Thi nhướng mày: "Cuối cùng em cũng hiểu, Giang Nguyên với anh đúng là bố con ruột, giống hệt nhau, không biết quan tâm người khác tí nào. Cảnh Minh nói nó không sao đâu có nghĩa là nó thực sự không có chuyện gì đâu, nó chỉ không muốn anh lo lắng thôi."
Giang Thiên Tắc gãi đầu: "Thế hay là anh lên hỏi lại nhé?"
Phương Thi xua tay: "Thôi, để nó ở một mình một lát, hai hôm nữa em tâm sự với nó sau."
Bên kia, Giang Nguyên được Phương Thi nhắc đến thì xoa mũi, ai đang nói cậu đấy?
Thôi quên đi, tiếp tục xem bản thiết kế cơ giáp nào!
Giang Nguyên nằm trên giường mở máy liên lạc xem tài liệu về kế hoạch cải tạo mà Lưu Chính gửi cho cậu. Sau khi đọc kỹ, cậu phát hiện ra trên thực tế thiết kế cơ giáp chỉ được thay đổi ở một điểm.
Không thể phủ nhận Lưu Chính rất có năng lực, kết cấu bổ sung được thiết kế rất tinh tế.
Giang Nguyên suy nghĩ một chút, thấy kết cấu do Lưu Chính thiết kế có vẻ chưa phù hợp khi sử dụng cho cơ giáp Thunder.