Chương 14.3

Học xong bốn năm, chưa đến một nửa sinh viên cùng khóa có thể tốt nghiệp, số còn lại đều "bị đúp" vì đồ án tốt nghiệp không đạt tiêu chuẩn. Khóa năm ngoái vẫn còn không ít sinh viên Chế Tạo Cơ Giáp chưa ra trường được đâu. Đám sinh viên này vẫn đang miệt mài hoàn thành đồ án, một nhóm trong số đó có đề bài là cải tạo một chiếc cơ giáp cũ.

Cơ giáp giao đến tay bọn họ trong tình trạng rách như bông đυ.p, sửa lại còn khó nữa là phải tiến hành cải tạo. Mấy đàn anh bốc được đề tài này khóc không ra nước mắt, ngày tháng tốt nghiệp còn xa lắm.

Công việc thử nghiệm cơ giáp chủ yếu là cần một người biết điều khiển cơ giáp để kiểm trang xem tính năng, hiệu suất cơ giáp sau khi cải tạo có đạt yêu cầu không. Nếu điểm năm nay vẫn quá thấp, bọn họ sẽ phải đợi sang năm mới tốt nghiệp được. Ứng cử viên tốt nhất cho công việc này chính là sinh viên khoa Cơ Giáp, nhưng mà trừ khi có quan hệ rất tốt với nhau, chứ không thì làm gì có sinh viên khoa Cơ Giáp nào rảnh đến mức sang giúp họ làm thử nghiệp đây?

Giang Nguyên liền nhờ Armand liên hệ ngay tại chỗ, sau khi liên lạc, Armand cho Giang Nguyên số của đối phương. Rất nhanh, Giang Nguyên đã bàn bạc xong với đàn anh về giá cả, tổng phí thử nghiệm là 50.000 đồng, trả trước 20 ngàn.

Hình như đàn anh sợ Giang Nguyên chạy mất nên ngay sau khi chốt xong đã gửi luôn tiền cho Giang Nguyên.

Giang Nguyên lập tức liền chuyển tiền cho Kế Dương, 36 ngàn đồng giảm 20% còn 28.800 đồng, sau khi Kế Dương nhận tiền, cậu lấy máy liên lạc ra gửi tin đi, sau đó cười nói: "Ha ha, giờ vẫn đang là buổi trưa, không cần đợi đến ngày mai, thuốc ức chế sẽ giao đến tay em trai cậu trước tối nay luôn!"

"Ừ, phiền cậu rồi." Giang Nguyên cười vui vẻ, sau đó lấy máy liên lạc ra gửi tin nhắn cho Thu Cảnh Minh để nhắc Thu Cảnh Minh là có người giao đồ đến nhà. Nhưng hình như Thu Cảnh Minh không đọc tin nhắn, rất lâu sau cũng không thấy trả lời.

Giang Nguyên nhún vai, quà cũng gửi đi rồi nên cậu không để tâm.

Ăn trưa xong, Giang Nguyên về phòng nghỉ ngơi, Kỷ Nhung bên cạnh thấy cậu đóng cửa thì quay đầu nhìn về phía phòng 215, mở cửa ra đi vào trong. HẮn ngồi xuống ghế sofa, cảm thấy lo lắng xoa xoa lông mày, chưa được hai giây đã đột nhiên đứng dậy, mở ra cánh cửa vừa đóng.

Cộc cộc cộc.

Arlos vừa về phòng đã nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu ta sửng sốt.

Chẳng lẽ là Giang Nguyên?

Ngay lúc Arlos đang suy nghĩ lung tung, người ngoài cửa đã lên tiếng: "Arlos."

Không phải Giang Nguyên.

Nghe giong nói hoàn toàn khác Giang Nguyên, Arlos có cảm giác hơi thất vọng, vừa mở cửa đã thấy Kỷ Nhung đứng đó.

"Kỷ, Kỷ Nhung? Cậu tìm tôi có việc gì không?" Arlos không hiểu gì nhìn Kỷ Nhung. Hôm nay cậu ta ngồi cạnh Kỷ Nhung thật, nhưng trước đó cậu và Kỷ Nhung chưa từng nói với nhau một lời, liệu có việc gì mà Kỷ Nhung lại tìm cậu ta?

"Arlos, hôm qua tôi ngửi thấy mùi pheromone của cậu trong phòng Giang Nguyên..." Kỷ Nhung chưa nói dứt lời, mặt Arlos đã đỏ bừng lên, ngón trỏ vội giơ lên đặt giữa môi "suỵt" một tiếng ra hiệu im lặng.

Vội kéo Kỷ Nhung vào phòng, khuôn mặt Arlos đỏ lên, giải thích: "Đừng hiểu lầm, hôm qua Giang Nguyên bảo muốn thử nghiệm một việc, yêu cầu tớ phóng pheromone đấy. Tôi, tôi với cậu ấy không có gì cả!"

Kỷ Nhung dùng ánh mắt phức tạp nhìn Arlos, vẻ mặt của cậu ta trông có giống "không có gì" đâu? Cậu ta thì có thể chẳng có gì, nhưng cậu thì chắc chắn có gì đấy!

Cái thằng này...

Kỷ Nhung cau mày, liếc nhìn Arlos rồi nói: "Thì ra là thế, hôm qua tôi ngửi thấy mùi pheromone của cậu trong phòng Giang Nguyên còn tưởng là cậu thích Giang Nguyên nên muốn làm gì cậu ấy."

"Thật ra thì cũng không có gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu rằng Giang Nguyên có bạn trai Alpha rồi, tốt nhất là cậu nên giữ khoảng cách với cậu ấy."

Thấy Kỷ Nhung nói thế, Arlos nhanh chóng cúi đầu, trông dáng vẻ vừa chán nản vừa đáng thương, tội nghiệp nói: "Cảm ơn cậu, Kỷ Nhung, tớ biết rồi."

Kỷ Nhung nhìn Arlos ngơ ngác như mất nửa linh hồn, lặng lẽ nói: "Không có gì, tôi đi trước đây."

Kỷ Nhung trở về phòng, vẻ mặt không vui ngồi trên sofa trong phòng khách, sau đó nhìn chằm chằm vào bức tường ngăn cách giữa phòng 213 và 214, thế rồi ắnh tự dưng phát hiện ra sao tâm trạng mình lại tồi tệ hơn thế nhỉ?

Hắn vừa làm cái quái gì thế?

Khác gì thằng ngốc không...

- ---

Ê các cậu ơi phòng của hai cháu là 213 và 214 đó, làm tròn lên là thành 1314 đó đỉnh quớ =))))