Chương 1.2

Nguyên chủ nhờ vào nỗ lực không ngừng nghỉ của bản thân mà trở thành Beta duy nhất thi đỗ khoa Cơ Giáp học viện Quân đội Đệ Nhất năm nay!

Dù sao Alpha cũng chiếm thiểu số, lượng Beta, Omega tham gia Học viện Quân Đội Đệ Nhất cũng không ít, thế nhưng Beta vào được khoa Cơ Giáp cực kỳ cực kỳ ít ỏi.

Yêu cầu đầu vào của khoa Cơ Giáp nổi tiếng là cao đến biếи ŧɦái, những Alpha thi đỗ đã có thể xem như là xuất sắc trong các Alpha cùng lứa. Thế mà nguyên chủ mang cơ thể Beta sức lực yếu hơn Alpha lại thi đỗ vào khoa Cơ Giáp, đây chắc chắn là chuyện tốt, đáng để chúc mừng một phen ra trò.

Trường Quân Đội Đệ Nhất là ngôi trường quân sự tốt nhất Liên Bang, nơi đây đã đào tạo ra vô số quân nhân, sĩ quan ưu tú, thậm chí còn có tướng quân, nguyên soái.

Tiêu chí tuyển sinh của trường chỉ có duy nhất một điều, đó chính là đủ mạnh, chỉ chọn những người tài giỏi nhất dựa trên thành tích thi vào, sau năm trước còn có một Omega thi đỗ nữa là.

Thời điểm ấy, không ít người đặt ra nghi vấn nếu để một Omega sinh hoạt giữa một đám Alpha, lỡ như Omega đó xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?

Lúc đó, hiệu trưởng trường Quân Đội Đệ Nhất chỉ nói một câu: "Thuốc ức chế nhà nước phát minh ra chẳng lẽ là đồ giả à?", một câu này đánh bay mọi ngôn luận nghi ngờ.

Giang Nguyên lại xoa trán, sau đó bất đắc dĩ nằm lại giường, chủ nhân cơ thể này đúng là thật sự nỗ lực.

Cậu cảm thán một chút, trong đầu lại nảy ra nguyên nhân của sự nỗ lực ấy. Hóa ra ngoài việc cố gắng để không phụ lòng mong mỏi của cha mẹ, còn có một điều quan trọng nữa!

Giang Nguyên từ trên giường bật dậy, toàn thân cảm thấy khó chịu.

Đù!

Hóa ra nguyên chủ có một ông chồng Alpha chưa cưới!!!

Trong đầu cậu lại hiện lên những kiến thức thường thức về phân loại ABO ở thế giới này, cảm giác tồi tệ bao trùm, kết hôn với một người chồng Alpha nghĩa là cậu...

Theo bản năng, Giang Nguyên cúi đầu nhìn xuống bụng, không, không được, tuyệt đối không!

Sinh con á, cậu chịu thôi.

Giang Nguyên đau đớn vò đầu, ba chữ chồng chưa cưới như ngọn núi cao đè lên người cậu, ép xuống khiến cậu không thở nổi, Giang Nguyên ngồi ở mép giường, hai tay cứ xoa đầu nặn trán, sửa sang quần áo trên người rồi đi tới trước chiếc gương trong phòng.

Thực ra nguyên chủ trông rất ổn, theo mắt nhìn của Giang Nguyên, khuôn mặt này còn khiến người phải trầm trồ.

Ánh sáng chia rõ ràng từng khối trên khuôn mặt, đường nét sắc sảo như điêu khắc, một đôi mắt đen sâu không thấy đáy, mái tóc đen mềm mại ôm lấy hai bên sườn mặt.

Vì luyện tập khắc khổ quanh năm suốt tháng, làn da nguyên chủ không trắng mà thiên về màu nâu sáng khỏe mạnh với lớp cơ bắp mỏng rắn rỏi. Mặc dù nguyên chủ không phải Alpha hay Omega, thế nhưng cậu kế thừa hoàn mỹ những ưu điểm của cha mẹ, là một anh chàng đẹp trai mười phần.

Giang Nguyên cúi đầu nhìn thời gian trên thiết bị liên lạc, sắp đến giờ ăn trưa rồi. Là nhân vật chính trong buổi tiệc chúc mừng, cậu không thể vắng mặt.



"Em làm cái gì đấy?" - Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông hiện lên nét kinh ngạc, một cậu trai nhỏ nhắn thanh tú ép hắn ta vào tường. Người đàn ông nhướng mày lên, hỏi.

Cậu trai đang đè hắn ta vào tường chỉ cao tầm một mét bảy, trong khi hắn ta cao ít nhất một mét tám. Cơ thể người đàn ông tiết ra pheromone hương vị đặc trưng của Alpha.

Cậu trai đưa ngón tay trắng nõn ra muốn sờ mặt hắn ta, nhưng bị anh chặn lại: "Cảnh Minh, em muốn làm gì?"

"Anh Tống..." Thu Cảnh Minh cất giọng yếu ớt nghẹn ngào, ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn thẳng vào anh chàng đẹp trai trước mặt.

"Đừng quên anh là chồng chưa cưới của anh trai em!" Yết hầu Tống Di Thụy chuyển động, hắn ta quay mặt sang hướng khác mà nói.

"Anh trai em không biết được đâu. Hôm nay em nhớ anh lắm. Anh trai em bận đến nỗi chẳng có thời gian trò chuyện với em. Em không biết anh ấy bị làm sao, chỉ nghe giọng anh ấy có vẻ khó chịu."

"Em ghen tị với anh ấy lắm, vì anh ấy được anh Thụy yêu, không như em, em chẳng làm được gì nên hồn, nên chẳng ai thích em cả."

"Anh với anh trai em là thanh mai trúc mã, luôn ở bên nhau. Anh ấy có thể gặp anh thường xuyên, không như em... Anh Thụy, anh ôm em một lát đi, chỉ một lát thôi..."

Chàng trai xinh đẹp ngoan ngoãn vừa nói vừa nghẹn ngào như chực bật khóc. Tống Di Thụy thấy cảnh này không khỏi đau lòng, hắn ta ôm lấy em trai Omega của chồng chưa cưới vào lòng, đưa tay ra vỗ nhè nhẹ vào lưng cậu trai.

"Anh Thụy, ưʍ..."