“Được, một tấm 20 lượng, không thương lượng.”
“Tiểu cô nương, ta trông ngươi tuổi tác không lớn mà khẩu khí không nhỏ! 20 lượng! Sao ngươi không đi c.ướp đi!”
Ngu Thanh cũng không tức giận, cười hì hì giải thích nói: “Ta có một biện pháp tiện nghi khác. Ngài mua càng nhiều, giá cả càng thấp, ngài có muốn hay không suy tính thêm một chút?”
Chưởng quỹ tức đến bật cười. Hắn thấy loại thiết kế xoay tròn như này đã rất đáng chú ý rồi, làm sao có thể còn có bản thiết kế tốt hơn?
Ngu Thanh bảo chưởng quỹ cùng nàng dâu cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Bàn xoay này cũng không có gì lạ, ta còn có thể làm cái bàn này trực tiếp gấp lại. Quan trọng nhất, ta có một thiết kế riêng xe ngồi cho hài tử. Đó mới là đồ vật có thể thu đấu vàng mỗi ngày (kiếm nhiều tiền mỗi ngày)”.
“Ngươi gạt người sao?”
Nàng dâu chưởng quỹ lập tức chất vấn, vẻ mặt không thể tin được.
Ngu Thanh dựa lưng vào ghế sau, bình thản nói, "Nếu ta làm được thì sao?"
Chưởng quỹ cảm thấy hứng thú, vỗ mạnh lên bàn, "Nếu ngươi thật sự làm được, ta sẽ trả 50 lượng cho một bản. Tuyệt đối không có giá khác!"
Ngu Thanh ánh mắt sáng lên, trực tiếp đứng dậy, "Vậy chúng ta coi như đã ký kết khế ước rồi?"
“Ồ! Ngươi còn biết chữ?”
Lúc này biểu cảm của 2 vợ chồng rõ ràng có chút kinh ngạc.
Thời đại này nữ nhân có thể biết chữ, có ai không phải là đại gia khuê tú. Ngu Thanh thần bí gật đầu: “Biết được một chút, ngài có thể viết khế ước chứ?”
Nàng viết chữ bằng bút lông kia tựa như chó bò, có chút hổ thẹn a!
May mắn chưởng quỹ lúc này đã bị Ngu Thanh hù dọa, vội vàng viết khế ước. Ngu Thanh xác nhận khế ước không có vấn đề gì, trực tiếp ký tên xuống bên dưới.
Ngu Thanh ngồi xuống đem 3 loại thiết kế vừa nói lần lượt đều vẽ ra. Chưởng quỹ nhìn thấy sinh ý cũng không làm, trực tiếp đóng cửa tiệm. Sau đó đứng một bên lẳng lặng nhìn xem Ngu Thanh vẽ phác họa, còn hỏi thêm không ít vấn đề:
“Ai, chờ một chút, đến cùng là vì sao cái bàn có thể trở nên lớn hơn như vậy?”
Ngu Thanh lần lượt giải thích từng vấn đề, dù sao trong đầu nàng cũng có thiết kế bách khoa toàn thư nên có cái gì mà nàng không thể giải thích rõ ràng…
Rất nhanh liền đem vợ chồng chưởng quỹ phục sát đất, thậm chí nàng dâu chưởng quỹ còn chủ động bưng lên một đĩa bánh ngọt cùng nước trà để chiêu đãi Ngu Thanh.
“Đây là cái gì?”
Lúc này Ngu Thanh đang vẽ xe tập đi cực kỳ phổ biến ở thế hệ sau, đồng thời kiên nhẫn giải thích: “Đây là xe tập đi, có thể giúp đỡ cho tiểu bảo bảo (em bé) tập đi đường.” – Vừa nói vừa đánh dấu lên trên giấy.
“Đây là cái khung xe, đây là chỗ ngồi phía trên. Loại xe này có thể giúp cho bảo bảo rèn luyện sự phối hợp của tứ chi (hai chân hai tay), nó cũng giúp giải phóng hai tay của người mẹ.”
Nàng dâu chưởng quỹ ở bên cạnh vô cùng hưng phấn.
“Tướng công, tướng công, một hồi liền làm cho nhi tử một cái. Nhất định hắn sẽ thích.”
Chưởng quỹ cũng cao hứng gật đầu.
Ngu Thanh hỏi: "Chưởng quỹ vừa thêm tiểu tử?"
"Ha ha ha, đúng vậy." - Trên mặt không giấu được nụ cười.
Tâm tư Ngu Thanh xoay chuyển, trong đầu lại lật qua trang thiết kế khác, cuối cùng dừng lại ở thiết kế nôi em bé. Ngu Thanh cũng thuận thế vẽ thêm.
“Vậy bản thảo này coi như là lễ vật ta tặng cho đứa bé nhà ngài.”
Chưởng quỹ vô cùng mừng rỡ, yêu thích không buông tay, ngay cả 2 bản thiết kế cái bàn trước đó chú ý nhất cũng ném ra sau đầu.
Ngu Thanh thấy mối quan hệ giữa hai người ngày càng tốt hơn, liền tự nhiên hỏi thăm về Mã Định cùng tình hình người cha cặn bã của mình.
Chưởng quỹ đối với vấn đề Ngu Thanh muốn hỏi, cũng biết gì nói đó. Bao gồm cả việc Ngu Chí Khoan làm gì, ai đứng phía sau, tình huống Mã Định và tình huống của gã đàn ông dữ tợn kia, đều nói ra rõ ràng.
Ngu Thanh đối với việc xử lý lão cha cặn bã như thế nào cũng đã có kế hoạch.