Ngoại trừ Bạch Quảng, tất cả nữ tử trong huyện thành đều rơi vào sự cuồng nhiệt. Đồ trang sức ở Vinh Hoa Các rẻ hơn rất nhiều so với Trân Bảo Các kia.
Cùng là một chiếc trâm thông thường, Trân Bảo Các bán với giá khoảng hơn 20 lượng , còn chỉ có thể lựa chọn kém nhất. Mà Vinh Hoa Các mặt trên còn có Nhung Hoa, rẻ hơn cũng phải mấy chục văn, đã có thể mua được cây trâm cũng không tệ rồi!
Thậm chí còn có cái gọi là cây trâm Vi Hà, một chiếc chỉ cần mười mấy văn!!
"Phu quân, ta muốn mua một chiếc, chỉ cần Vi Hà cũng được rồi ."
"Phu nhân bao lâu nay chưa từng có thêm trang sức mới, trước đây thực sự quá đắt, hiện tại đã có lựa chọn tốt hơn, đừng mua Vi Hà nữa, hãy chọn một chiếc mà nàng thích. Năm đó thành thân, ta cũng không thể cho nàng một chiếc trâm châu tốt, trong lòng rất áy náy."
Nữ tử trực tiếp ôm lấy phu quân nhà mình, trong lòng mật đồng dạng ngọt. Mà tình huống giống nhau tại toàn bộ Lễ An huyện đều không ít.
Những năm qua bọn họ không mua nổi cây trâm, chứ đừng nói đến việc sử dụng được cây trâm. Bây giờ có Vinh Hoa Các với những cây trâm giá rẻ như vậy, mỗi nữ tử đều muốn mua một cái.
Trong đó, không ít các phu nhân và tiểu thư nhà giàu cũng rất chú ý.
Dù họ ngày thường hiểu biết rộng rãi, cũng chưa từng thấy qua cây trâm đính hoa nhung, chứ nói đến cây trâm hồ điệp có thể động. Những con vật nhỏ bằng nhung rất sống động, đáng yêu và thú vị. Các hạ nhân và tỳ nữ miêu tả lại đặc biệt chi tiết tỉ mỉ, trên mặt không thể giấu nổi sự hưng phấn.
"Thật sự có thể cử động sao?"
"Đúng vậy phu nhân! Thọ lễ lão thái thái sắp tới chọn cái này là tốt nhất!"
"Không sai, chúng ta là người đầu tiên đúng không?"
"Vâng, tiểu nhân vừa nhìn đã biết ngài sẽ thích, nên đã đi xếp hàng ngay từ đầu!"
Thái thái nhà giàu khẽ gật đầu, "Làm tốt lắm, tự mình đi khố phòng lĩnh phần thưởng. Ngày mai để tiểu thư chuẩn bị sớm một chút, ta mốt chọn một ít cho nàng."
"Cái này…"
"Làm sao rồi?"
"Tiểu thư có lẽ sẽ không đi, mỗi ngày đều ở Dược đường."
Thái thái nhà giàu thở dài, phất tay, tựa vào bàn, vò đầu.
"Nha đầu này đến cùng vẫn không buông bỏ được a.
…
Sáng sớm hôm sau, Ngu Thanh tranh thủ trời còn chưa sáng liền mở tiệm. Nàng biết rõ sau buổi tuyên truyền hôm qua, hôm nay chắc chắn sẽ có không ít người đến., trước đó đã chủ động mượn không ít gia đinh từ Phó Hinh từ sớm.
Nàng phải quản lý tốt cửa hàng trước khi khách đến.
Chu Lệ vội vàng chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Trên con phố vắng vẻ, chỉ có Ngu Thanh đang bận rộn tranh thủ bận rộn trước khi trời sáng.
"Làm sao chỉ có một mình ngươi?"
"A! !" Duệ Trạch đột nhiên xuất hiện làm Ngu Thanh hét lên một tiếng.
Nàng hoảng hốt buông lỏng tay, làm cây trâm Nhung Hoa rơi xuống. Duệ Trạch tiến lên vài bước, thế mà bắt được cây trâm. Ngu Thanh sợ hãi vỗ nhẹ ngực.
"Ngươi có thể đừng dọa người như vậy được không! Người dọa người là sẽ hù chết người! Còn nữa, ngươi có phải là mèo sao? Đi đường mà không có tiếng động! !"
Duệ Trạch nhẹ gật đầu, xin lỗi Ngu Thanh. "Thật xin lỗi, từ nhỏ ta học võ, nên đi đường không tự giác dùng công lực, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Mắt Ngu Thanh sáng lên. "Ta biết ngay ngươi nhất định biết võ công, trên tay ngươi đều là vết chai! Ngươi biết bay không? Có khinh công không? ?"
Duệ Trạch nhẹ gật đầu, nhéo nhéo vết chai trên tay mình. "Có biết."
Ngu Thanh lập tức tiến đến trước mặt Duệ Trạch, tò mò xoay quanh anh ta vài vòng. "Trời ạ, làm sao có thể làm được như vậy?!"
“Tập trung vào đan điền, vận khí..."
"Ngừng ngừng ngừng, ta nghe không hiểu! Đan điền ở đâu? Làm sao vận khí? Ai..." Ngu Thanh thở dài. Nếu mình sớm xuyên qua mấy năm, có lẽ nàng còn có thể bái sư học một ít.
"Ngươi muốn học không?"
"Ừm... Một chút xíu... Có khó lắm không?"
Duệ Trạch nhẹ gật đầu. "Rất khó."
Ngu Thanh có chút động tâm nhưng cũng có chút sợ hãi. Mặc dù trong phim truyền hình, nhân vật chính đều nhìn rất nhẹ nhàng, tùy tiện gặp cái kỳ ngộ gì đó là có thể trở thành võ lâm cao thủ. Nhưng chỉ cần nghĩ thoáng qua cũng biết rằng điều đó rất khó, vẫn là thôi đi.
"Đợi khi nào có thời gian rồi tính, hiện tại ta rất bận, không có thời gian tập luyện."
"Không cần quá lâu, mỗi ngày một canh giờ là đủ."
"Thật sao? Nhưng ta phải tìm sư phụ ở đâu đây?"
Ngu Thanh chống cằm nhìn Duệ Trạch, bậc thang đều trải ra trước mắt, không nhận lời thì thật không phải đạo—
Ngu Thanh vốn tưởng rằng Duệ Trạch nhất định sẽ chủ động làm sư phụ, không nghĩ tới hắn do dự một chút rồi nói: "Ta sẽ tìm sư phụ cho ngươi."
Ngu Thanh nhất thời như bị chặn họng, nhàm chán cầm khăn lau và tiếp tục công việc.
"Thôi vậy, để sau này rồi tính."
Duệ Trạch rõ ràng cảm thấy Ngu Thanh không vui, nhưng hắn lại không biết phải làm sao để dỗ nàng, đành chủ động mở miệng đổi chủ đề.
"Trang sức trong tiệm bán như thế nào?"
Ngu Thanh sững sờ, ngạc nhiên hỏi: "Lần trước không phải nói không có ai đưa sao? Sao nhanh vậy đã có rồi?"
Thật sự là kỳ lạ, chỉ mới có mấy ngày ạ. Ngu Thanh trong lòng cảm thấy khó chịu.
Duệ Trạch nhẹ gật đầu, "Ừm, lần trước trở về nghĩ sẽ mất nhiều thời gian, nhưng rồi lại muốn tặng cho người."
"A, nhưng ta đã nói phải xếp hàng chờ mới có thể mua được."
Ngu Thanh không muốn thừa nhận rằng cô không nghĩ rằng Duệ Trạch sẽ mua, bèn lấy cớ nội quy của cửa hàng.
"Vậy ta sẽ xếp hàng."
Ngu Thanh thấy hắn kiên quyết như vậy, nháy mắt liền cảm thấy không có ý nghĩa.
"Được rồi, đặc biệt phá lệ cho ngươi một lần, ngươi muốn cái nào?"
Duệ Trạch nhíu chặt lông mày, chọn một hồi lâu, rồi quay lại hỏi: "Ngươi thấy cái nào tốt?"
"Ta?"
Gõ! Chẳng lẽ còn muốn ta chọn sao?
Duệ Trạch nhẹ gật đầu, lẳng lặng nhìn Ngu Thanh.
Ngu Thanh nhìn quanh trong tiệm, cái mình thích nhất đương nhiên là cây trâm hồ điệp do chính tay mình làm. Nhưng giá tiền không rẻ, coi như là trấn điếm chi bảo* của nàng.
(*trấn điếm chi bảo: là đồ quan trọng nhất, quý giá nhất hoặc đặc biệt nhất của một cửa tiệm, thường là để thu hút khách hàng và tạo ấn tượng đặc biệt.)
Lần trước Duệ Trạch còn nói rằng không thể ăn món ngon, nàng cũng không tiện làm khó hắn, bèn chỉ vào tiểu hồ ly thích từ đầu.
"Ta thích nó."
Duệ Trạch lập tức móc túi, đưa cho Ngu Thanh một tấm ngân phiếu. "Như vậy đã đủ chưa?"
"Khoan khoan khoan, không cần nhiều như vậy!" Ngu Thanh nhìn thấy ngân phiếu trước mắt, vội vàng đẩy lại.
"Ta nghĩ là tặng cho ngươi."
"Ai? Chờ một chút, ngươi nói gì cơ?"
"Tặng cho ngươi, ngươi có thể nhận không?" Duệ Trạch nhìn Ngu Thanh với ánh mắt đầy mong đợi, trong đôi mắt chỉ có mỗi nàng.
Ngu Thanh cảm thấy mơ hồ, trái tim đập mạnh không ngừng.
"Ta..."
Duệ Trạch chỉ vào cây trâm hồ điệp ở chỗ cao nhất, "Còn có cái này, ngươi đã nhìn lâu, thích đúng không?"
Nét mặt Ngu Thanh đỏ lên, cảm thấy không tự nhiên cầm lấy khăn lau.
"Đưa... Đưa ta làm gì? Ta đâu có là gì của ngươi..."
Duệ Trạch cũng ngượn ngùng nghiêng đầu, lần đầu tiên trong đời cảm thấy xấu hổ, tai đỏ lên như thể sắp chảy máu.
"Ta... Cảm ơn... Ân cứu mạng của ngươi... Còn có... Còn có... Ta..."
Ngu Thanh cúi đầu, chờ lời nói của Duệ Trạch.
Đột nhiên, một giọng nữ dễ thương cắt ngang giữa hai người.
"A Thanh, ta và ca ca... Ai? Các ngươi đang làm gì vậy? Oa, thật đẹp trai!"
Ngu Thanh nhìn lại, thấy Phó Hinh và Phó Hạo Vũ đang đến, nháy mắt phá vỡ bầu không khí mập mờ giữa hai người.
"Ai? Hoàng... Khụ khụ! Duệ Trạch."
"A, Duệ Trạch huynh, ngươi... Ngươi sao lại ở đây?" Phó Hạo Vũ nhìn hai người một cách kỳ lạ.
Duệ Trạch này không phải thích muội muội mình sao? Làm sao lại cùng một chỗ với Ngu Thanh?