Chương 30: Khai trương cửa hàng

Ngày thứ hai Phó Hinh nhìn thấy bộ dáng của huynh trưởng nhà mình, mắt mũi sưng bầm, một gương mặt đang tốt đẹp bị đánh thành đầu heo, liền cảm thấy tức giận muốn nổ tung. Hỏi hết lần này tới lần khác hắn cũng không nói, ngược lại còn nhìn nàng với vẻ mặt u oán. Phó Hinh nhịn không được liền phàn nàn với Ngu Thanh.

Ngay lập tức, trong đầu Ngu Thanh nhớ lại gương mặt giận dữ của Duệ Trạch đêm qua, lập tức lại lắc đầu. Sao nàng lại nghĩ vậy chứ? Coi như Duệ Trạch có nổi giận cũng không có lý do để đánh Phó Hạo Vũ, chưa kể đến việc hai người không thể quen biết nhau.

Khẳng định là mình nhạy cảm quá.

Ngu Thanh quay đầu lại an ủi Phó Hinh. Có lẽ gần đây Phó Hạo Vũ gần đây công việc không thuận lợi nên bị đυ.ng phải đâu đó. Phó Hinh lập tức phủ định phỏng đoán của Ngu Thanh.

"Làm sao có thể, ngươi không biết lần trước huynh trưởng dựa theo đề nghị của ngươi mà làm, sau đó được mọi người yêu quý, ai cũng nói huynh ấy là Thanh Thiên đại lão gia, là người tốt, ai sẽ động đến huynh áy?!"

Ngu Thanh gật đầu cười, nàng chính la tùy tiện đoán một chút để an ủi Phó Hinh thôi..

Phó Hinh uể oải nằm sấp trên bàn, "Ai... Lần này ca ca ta cửa cũng không ra, mỗi ngày đều trốn ở trong nhà, có lẽ lần này khai trương cũng không đến góp vui được."

Ngược lại Ngu Thanh nhún vai không quan trọng, có thể tới là tốt nhất, không thể tới cũng không có vấn đề gì.

Buổi sáng mọi người liền tranh thủ sắp xếp cửa hàng lại lần nữa. Giữa trưa, đoàn múa lân được mời đến biểu diễn rất náo nhiệt.

Thơi điểm náo nhiệt nhấ, Ngu Thanh và Phó Hinh đứng riêng một chỗ, cùng nhau kéo tấm vải che xuống.

Nội quy của cửa hàng được khắc trên tấm bảng gỗ nhỏ ở cửa ra vào.

Một đám người tò mò kéo đến. "Cái này viết gì vậy?"

"Ta không hiểu, sao mở cửa hàng lại viết chữ vậy?"

"Không biết, kéo tấm vải che đẹp đẽ ra rồi, sao còn một tấm lụa trắng cản trở vậy?"

Có quần chúng gan lớn hương Ngu Thanh hỏi: "Chưởng quỹ, các người muốn làm gì vậy?"

Ngu Thanh cười giải thích về quy tắc của Vinh Hoa Các. Vừa nói dứt lời, không ít người méo miệng, còn có người không hiểu chuyện trách móc.

"Thứ gì đây, thật coi mình là cửa hàng đặc biệt à, còn số lượng hạn chế?"

"Bán đồ trang sức à?"

"Cái này có phải là của hàng mới mở của tên kia không?"

"Khó mà nói, tám chín phần là vậy!"

"Phi, vậy vẫn là hắc điếm!"

"Chưởng quỹ, làm sinh ý mà làm thế này là tối kỵ đấy!"

Ngu Thanh giả vờ như cười khổ, chắp tay giải thích.

"Các vị có điểm không biết, tiểu điếm (*cửa hàng nhỏ) chúng tôi độc quyền bán trâm hoa và vật trang trí bằng nhung lụa, công sức làm ra rất khó, ngay cả thợ chính của chúng tôi mỗi ngày cũng chỉ làm ra được một chiếc, thậm chí mấy ngày mới có thể làm ra một chiếc."

Đám người càng hiếu kỳ, thứ gì mà quý giá như vậy, nhao nhao hỏi. "Chưởng quỹ, cái gì là cây trâm hoa nhung?"

(*mình gọi là cây trâm hoa nhung cho hay nhé)

Ngu Thanh cười một tiếng, phủi tay.

Mấy tiểu nha hoàn ăn mặc thật xinh đẹp lần lượt từng người xốc lên lụa trắng đi ra, dùng cây quạt che khuất khuôn mặt, chải những kiểu tóc khác biệt, phía trên cắm cây trâm hoa nhung.

Tiểu nha hoàn cuối cùng trên đầu đeo chiếc trâm hoa hồ điệp do Ngu Thanh cất giữ trước đó. Dưới ánh mặt trời giữa trưa, nó cực kỳ linh động!

"Trời ạ, đó là cái gì?"

"Hồ điệp? ! Là hồ điệp!"

"Không phải là giả sao? Tại sao lại chuyển động?"

"Từng đóa hoa này cũng thật xinh đẹp, ngươi nhìn đóa kia là Nguyệt Quý sao? Còn thay đổi màu sắc! !"

"Ta lại thích đóa mẫu đơn kia hơn, trông cực kỳ khí chất."

"Đóa này bao nhiêu tiền? Ta muốn một đóa!"

"Ta cũng vậy, ta cũng thế."

Những nam tử đang đứng xem náo nhiệt lúc đầu đều bị đẩy ra ngoài, các nữ tử cùng nhau tiến lên.

Còn có không ít gia đinh và nha hoàn của các nhà giàu không nói hai lời liền chạy về, trong lòng đồng thời chỉ có một ý nghĩ: Tiểu thư nhà mình / thái thái / lão thái thái chắc chắn sẽ thích!

Ngu Thanh giơ tay lên ra hiệu yên lặng, "Các vị đừng vội, cây trâm này chính là sản phẩm chủ đạo của tiệm chúng tôi – cây trâm Hoa Nhung, đồng âm với vinh hoa, là một điềm lành. Hôm nay là ngày khai trương của tiệm, mọi người có thể vào cửa hàng tham quan miễn phí. Nếu muốn đặt hàng, có thể nhận một tấm dãy số ngân phiếu định mức từ chỗ tiểu nữ tử, mỗi tấm trị giá 1 lượng như là hội phí, ngày mai lại đến chọn mua. Nhóm khách hàng đầu tiên có thể vào cửa hàng chọn mua, 6 ngày sau tiệm mới chính thức kinh doanh, đến lúc đó hoan nghênh mọi người vào cửa hàng chọn mua."

Lời Ngu Thanh vừa nói ra, trên mặt mọi người đều tràn ngập thất vọng.

"Cái gì, ngày mai mới có thể mua à?"

"Chưởng quỹ, hôm nay kiếm tiền sớm một chút không tốt sao?"

Ngu Thanh xin lỗi khoát tay áo, "Gia chủ đã quyết định, ta chỉ là làm theo lệnh, gia chủ muốn mang lại cho mỗi khách hàng trải nghiệm tốt nhất. Vì vậy số lượng tiếp đón có hạn và còn tiến hành phát số thứ tự."

Những người khác đành phải thôi, chỉ có Phó Hinh và những người khác nhìn Ngu Thanh với vẻ kỳ lạ. Nàng không phải là gia sao chủ?

Ngu Thanh nhếch miệng khẽ lắc đầu.

Nàng cũng không quên còn có Bạch Quảng còn ở đó, chiêu cố làm ra vẻ bí ẩn này sử dụng bây giờ là vừa vặn. Chỉ cần nàng chống đỡ được mấy ngày mở tiệm này, lưu lại ấn tượng trong lòng khách hàng, sau này sẽ dần dần đấu sau.

Phía dưới có người không chờ nổi, trực tiếp hỏi: "Chưởng quỹ, ngày mai nhận dãy số như thế nào?"

"Trước không vội, mọi người có thể tham quan rồi quyết định có nhận hay không, sẽ có người chuyên môn phụ trách. Hôm nay khách hàng đến tiệm còn có thể bốc thăm trúng thưởng, ngày mai sẽ tổ chức bốc thăm tại đây. Ai may mắn trúng thưởng sẽ được tặng 4 cây trâm khách ngoài cây trâm hồ điệp đã giới thiệu hôm nay.”

Các tiểu nha hoàn theo lời Ngu Thanh lần lượt lui trở về.

Đám người nghe xong, ai nấy đều kích động, xoa xoa đôi bàn tay, thậm chí nam tử cũng đi theo xếp hàng rất nhanh đoạn đường gần như bị tắc nghẽn.

Khi người càng ngày càng đông, các hoạt động của Vinh Hoa Các cũng chậm rãi truyền đi xa.

Các thái thái, tiểu thư nhà giàu cơ bản đều phái một người hạ nhân xếp hàng, thậm chí nhiều nhà phái đến 5 người xếp hàng.

Đám người lần lượt được mời vào cửa hàng, khi ra đều không ngừng tán dương, khiến những người xếp hàng phía sau càng thêm tò mò.

"Bên trong giống như tiên cảnh vậy."

"Thật muốn một con heo nhỏ, nhà ta tiểu tử cầm tinh con heo nha!"

"Ta muốn tiểu hồ ly, màu đỏ rực rỡ, nhìn là thấy vui mừng."

"Con thỏ nhỏ mới là đáng yêu nhất, mặt nó còn đỏ ửng nữa!"

"Không không không, không sánh nổi cây trâm hồ điệp, nó sẽ động! Sẽ động!"

"Các ngươi không biết, ta đưa đầu ngửi một cái, mỗi đóa hoa trên cây trâm đều có mùi thơm giống như thật!"

"Thật sao? Các ngươi nói đều quá mơ hồ, chẳng phải chỉ là đồ trang sức thôi sao!"

Một thư sinh không tin, cảm thấy mấy người nữ tử kiến thức quá ít. Mấy tiểu cô nương liếc mắt, mặc dù trước khi vào họ cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy trước mình biết quá ít, thừa dịp có người hỏi, lập tức nói:

"Ngươi không tin thì cứ xếp hàng đi, dù sao hôm nay xem cũng không mất tiền."

"Đúng đấy, chúng ta nói thật hay không, chính ngươi đi xem một chút chẳng phải sẽ biết hay sao."

"Đáng tiếc loại vật này chắc chắn rất đắt, ta không dám cầm lấy số thứ tự."

"Không sao, vẫn còn cơ hội mà, ta rút được cái thẻ số có hoa văn này, nhưng nhìn cũng không hiểu."

Nữ tử giơ lên tấm số thứ tự do Ngu Thanh viết. Mấy người khác cũng cầm lên xem, không có ai nhìn hiểu.

"Cũng vậy, hy vọng ngày mai có thể rút trúng ta thật là tốt!"

"Trời cao phù hộ phù hộ!"

"Chờ một chút, ta về nhà gọi mẫu thân ta đến, nhiều người hơn thì cơ hội càng lớn!" Dứt lời, nữ tử liền hùng hổ chạy về nhà.

Những người khác nghe xong thấy đó là ý kiến hay, cũng nhao nhao chạy về nhà. Đến buổi chiều, người không chỉ không ít đi mà còn nhiều hơn mấy lần, trong đó nam nữ già trẻ đều có.

Mãi cho đến khi Vinh Hoa Các đóng cửa tiệm, vẫn còn không ít người xếp hàng trước cổng. Ngu Thanh đành phải trì hoãn thêm một canh giờ.

Dù vậy, vẫn còn không ít người không thể vào cửa hàng tham quan.