Chương 29: Ta mời ngươi ăn mỳ!

Ngu Thanh nhẹ nhàng thở ra, định lấy ngọc bội ra, nhưng bị Duệ Trạch ngăn lại.

"Ngọc bội của ta rất có giá trị, không cần phải đổi mấy chữ này, để lần sau đi."

Ngu Thanh tay dừng lại, đành phải cất ngọc bội trở về.

Ngu Thanh nghiêm túc suy nghĩ, hỏi với giọng điệu thăm dò: "Ngươi... Có muốn trang sức hoa lụa không? Đưa cho người nhà sử dụng cũng rất đẹp."

Duệ Trạch nghĩ một lúc, rồi từ chối Ngu Thanh. "Không được, bên cạnh ta không có nữ quyến nào có thể sử dụng."

Ngu Thanh lặng lẽ mỉm cười, xác nhận phỏng đoán của mình. "Vậy thì để ta mời ngươi ăn mì đi, mì nóng sốt mè nhé ——"

Duệ Trạch nghiêng đầu, "Mì nóng sốt mè là gì?"

Ngu Thanh vừa sắp xếp đồ đạc vừa giải thích: "Chính là mì trộn với hạt mè và một ít củ cải ngâm thái hạt lựu. Ngươi có lộc ăn đó, mấy ngày trước ta vừa ướp gia vị xong một vò, hôm nay để ngươi thử xem."

"Chính ngươi làm?"

Ngu Thanh lơ đãng đáp: "Nói nhảm, người khác làm có thể giống như ta sao?"

Tốt xấu ta cũng là người đến từ vương quốc ẩm thực ngàn năm. Cái khác ta chưa chắc hơn, nhưng nhắc đến ăn uống, Ngu Thanh tự nhận không thua bất kỳ ai, đáng tiếc duy nhất là không có quả ớt.

"Ai, làm sao lại không có quả ớt, thật là đáng tiếc."

"Là thiếu cái gì sao? Ta đi mua."

Ngu Thanh thở dài, phất phất tay: "Không mua được, nơi này không có."

Duệ Trạch đáy mắt tối sầm lại, mình có lẽ có ít phương pháp có thể thử xem, thế là truy vấn: "Là cái gì?"

Ngu Thanh nhìn hắn một cái, bắt đầu miêu tả: "Ta muốn tìm một loại thực vật màu đỏ, ăn vào thì sẽ kí©h thí©ɧ đầu lưỡi thấy cay, quả dài và nhọn, treo dưới những chiếc lá nhỏ, rất thú vị."

"Ăn thấy cay? Vì sao còn muốn tìm?"

"Ngươi không hiểu... Vật đó cực kỳ ngon, đặc biệt là làm đồ ăn thì ngon không chịu nổi."

Duệ Trạch ghi nhớ kỹ miêu tả của Ngu Thanh, rồi đưa bút ra: "Có thể vẽ cho ta xem không?"

Ngu Thanh tuân thủ nguyên tắc “không bỏ sót chi tiết nào, nếu không sẽ bỏ lỡ mất”, cầm bút vẽ rất cẩn thận. Duệ Trạch nhận lấy, sau đó gấp gọn đặt trong ngực. "Xung quanh nơi ta ở đều là rừng cây, có thể tìm thử xem."

Ngu Thanh nhẹ gật đầu, hi vọng mong manh.

Lúc này, thấy thời gian không còn nhiều, Duệ Trạch cũng đã viết xong quy định cửa hàng theo yêu cầu của Ngu Thanh. Dọn dẹp một chút, hai người cùng đi ra hậu viện.

"Nương, con mang bằng hữu tới."

Chu Lệ lập tức lau tay rồi đi từ bếp ra. "Tiểu Bảo, đây là...! Người áo đen!"

Chu lệ cảm thấy có chút lo lắng, mặc dù Tiểu Bảo gần đây đều mặc nam trang gặp người, nhưng không có nghĩa là Tiểu Bảo chính là nam nhân! Sao có thể tùy ý mang nam nhân về nhà?!

"Ừm, chính là hắn, hắn tên là Duệ Trạch, đến để báo ân, giúp con viết một số thứ. Con mời hắn ăn mì để cảm ơn."

Chu Lệ mỉm cười gật đầu, kéo Ngu Thanh vào bếp. "Tiểu Bảo! Dù người kia là ai thì cũng không thể tùy tiện mang về nhà được! Phải cẩn thận thanh danh của con! Con còn muốn lấy chồng hay không?!"

Ngu Thanh trấn an, vỗ nhẹ vào tay mẫu thân mình: "Nương, sau này con còn phải mở cửa hàng làm ăn, trên đời này không phải nam nhân thì chính là nữ nhân, con không có khả năng chỉ tiếp xúc với nữ nhân thôi. Hơn nữa, con chỉ mời hắn ăn một tô mì, không có gì to tát cả."

Chu Lệ nhìn Ngu Thanh với vẻ không hài lòng, thăm dò hỏi: "Tiểu Bảo, con có phải thích hắn không?"

Ngu Thanh sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng che miệng mẹ mình lại, dậm chân, mặt đỏ bừng.

"Nương! Nương nói bậy bạ gì thế!"

Bên trong việc truyền đến tiếng cười, Ngu Thanh đoán rằng Duệ Trạch tám chín phần cũng nghe thấy.

"Nương! Hắn là người tập võ, tai thính mắt sáng, người đừng nói lung tung, để người ta hiểu lầm thì không tốt đâu!"

Chu Lệ sợ hãi rụt lại. "Thật sao, hắn có thể nghe được, nhưng nương nói nhỏ mà..."

Chu Lệ từ từ nhớ lại hình ảnh đêm đó khi Duệ Trạch toàn thân đầy máu, càng lo lắng hơn cho Ngu Thanh.

"Không thích cũng tốt, tránh được nhiều nguy hiểm. Khi nào con muốn lấy chồng, nương sẽ tìm bà mối cho con."

Ngu Thanh nhìn ra viện và thấy Duệ Trạch cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

"Nương! Con đã nói đừng nói nữa, hắn... Ai da, nữ nhi còn chưa muốn kết hôn!"

Chu Lệ thấy Ngu Thanh gấp gáp, đành phải thỏa hiệp. "Được rồi, được rồi, tạm thời không nói nữa."

Ngu Thanh không muốn ra ngoài lúc này, liền hướng ra ngoài gọi một tiếng, "Duệ Trạch, ngươi chờ ta một chút nha."

"Được, không vội."

Ngu Thanh thoải mái ở trong bếp, không lâu sau, mì sợi đã được làm xong.

Ngu Thanh bưng hai bát ra ngoài, "Ngươi không chê chứ?"

Duệ Trạch lắc đầu giải thích: "Sẽ không, bình thương có khi ăn còn không được tốt như vậy."

Ngu Thanh không thể tin, mang theo hoài nghi hỏi: "Ngươi nhìn có vẻ khá giả, sao lại ăn không được tốt như vậy?"

"Chỉ là có đôi khi không kịp ăn uống tốt."

"Vậy... Có rảnh thì tới nhà ta ăn đi, ta mời ngươi."

Ngu Thanh vừa dứt lời, nhíu mày, không hiểu sao mình lại nói như vậy, thế mà lại thuận miệng nói ra. Không chờ nàng hối hận, Duệ Trạch đã làm như quen thuộc mà gật đầu. "Đa tạ."

Ngu Thanh không còn cách nào khác chỉ có thể cúi đầu ăn mì, không dám nhìn ánh mắt nghi ngờ và trách cứ của mẫu thân mình, hận không thể chôn vùi vào trong bát mì.

Duệ Trạch cũng bắt đầu ăn, ngay miếng đầu tiên đã bị hương vị đậm đà của hạt vừng đã bao phủ. "Sao lại ngon như vậy?"

Ngu Thanh cười tươi, mắt sáng lên nhìn Duệ Trạch. "Đúng không? Ăn thật ngon."

"Đúng vậy, chưa bao giờ nếm được hương vị ngon như vậy."

Duệ Trạch làm theo cách của Ngu Thanh, trộn mì sợi, lật đế bát để lấy củ cải thái lựu, kẹp lên một viên, nuốt vào, hương vị chua ngọt dễ chịu lập tức hòa quyện với hương hạt vừng. "Đây chính là củ cải dưa phải không?"

"Ừm, ta ướp nó. Ăn ngon không?"

"Rất ngon. Ta có thể mua một ít không?"

Trong quân doanh nếu như ngẫu nhiên có thể có nhưng món ăn kèm như thế này cũng không tệ.

"Không cần, ta đã ướp không ít, ngươi cứ cầm theo."

"Đa tạ."

Ăn xong mỳ, Duệ Trạch chủ động muốn rời khỏi. Lúc Ngu Thanh tiễn hắn ra cửa, không kìm được hỏi về tiến triển của nghiên cứu thuốc nổ đen.

Duệ Trạch im lặng một lúc, rồi nói: "Có chút tiến triển, nhưng bên Thi Úy Minh..."

Ngu Thanh lập tức giải thích: "Không có tiến triển gì! Hắn gần đây bận giúp ta làm sợi đồng."

Trên thực tế, Ngu Thanh đã chỉ điểm đại khái cho Thi Úy Minh, hiện tại hắn cũng bận rộn với các thí nghiệm. Duệ Trạch gật đầu, biểu thị mình đã biết.

"Cửa hàng ngày mai khai trương đúng không?"

"Ừm, không sai biệt lắm."

Duệ Trạch nhận được đáp án liền chuẩn bị rời đi, nhưng lại quay lại hỏi một câu: "Tại sao ngươi không trở về nhà? Người đó... là mẫu thân của ngươi sao?"

Ngu Thanh sững sờ, đáp lại: "Ta không phải ở nhà sao? Đương nhiên là mẫu thân ta."

Sau đó Ngu Thanh nhìn thấy ánh mắt của Duệ Trạch tràn đầy sự đau lòng, cẩn thận từng li từng tý hỏi lại lại: “Kia…Các ngươi ở nơi này không phải là quá ủy khuất sao?”

Ngu Thanh nhíu mày, miệng méo xệch, tức giận nói: "Nơi này còn kém ơn sao? Trước đây ở còn tệ hơn nhiều!"

Duệ Trạch sắc mặt trở nên khó coi. Phó gia ở kinh thành là đại hộ có tiếng. Phó Hạo Vũ, ca ca của nàng, cũng là một huyện lệnh, điều kiện không tệ. Dù các nàng là ngoại thất hay con thứ, Phó cũng không thể đến mức không nuôi nổi một đôi mẹ có!

Mà giờ đây, nàng phải sống trong điều kiện như thế này! Thật sự quá đáng!

Vậy mà khi còn bé, hắn rất có hảo cảm về lão thái gia Phó gia, cho rằng hắn thanh chính liêm minh*(công bằng, chính trực). Nhưng giờ nhìn lại, có vẻ cũng không tốt lắm.

Duệ Trạch tạm biệt Ngu Thanh, trong đêm đã đến phủ huyện nha, không nói hai lơi đem Phó Hạo Vũ thu thập một trận mới giải tỏa cơn giận.

Chẳng bao lâu sau, Duệ Trạch mới nhận ra mình đã gây ra một trận hiểu nhầm lớn!