Chương 28.2

Lúc này đã khá muộn, Ngu Thanh nghĩ tám phần là Phó Hinh quên thứ gì, phái người tới lấy, liền không chút cảnh giác mở cửa lớn. Không ngờ lại là Duệ Trạch mặc bộ đồ đen đứng tại cổng. "Tại sao lại là ngươi?"

Duệ Trạch có chút nhíu mày, không nói lời nào.

Ít nhất hắn cũng nghĩ rằng có thể nhận được một câu cảm ơn từ Ngu Thanh, không nghĩ tới căn bản Ngu Thanh dường như không mong đợi hắn đến.

Ngu Thanh khó hiểu nhìn Duệ Trạch, nam nhân này có bệnh sao? Gõ cửa mà không nói lời nào?

"Này, tảng băng, ta còn chưa khai trương nha."

Duệ Trạch tiến lên một bước, "Có cần ta giúp đỡ gì không?"

Dứt lời, hắn đứng yên nhìn Ngu Thanh. Ngu Thanh liếc nhìn, "Không có... chờ một chút, thật ra là có."

Lần trước trong thư chữ của hắn viết rất đẹp!

Ánh mắt Duệ Trạch sáng lên, lại tiến gần vài bước. Ngu Thanh trực tiếp kéo hắn đến trước quầy, chỉ vào bút mực và hỏi: "Bức thư lần trước là ngươi viết phải không?"

Duệ Trạch khẽ nhíu mày, nhìn vào hai người đang nắm tay nhau. "Đúng thế."

Ngu Thanh cười nhẹ, nhét bút vào tay hắn, "Vậy thì phiền ngươi giúp ta viết một chút, ta muốn viết một bản quy định cửa hàng."

Khi hai người buông tay nhau ra, Duệ Trạch nhìn lòng bàn tay trống không của mình.

Ngu Thanh suy nghĩ rồi nói: "Quy định cửa hàng, điều thứ nhất: Mỗi ngày chỉ bán cho 10 người, theo thứ tự xếp hàng lấy số."

Ngu Thanh nhìn thấy nam tử ngơ ngác cầm bút, vỗ nhẹ hắn, "Làm sao vậy?"

"Không có gì. Ngươi nói tiếp." Duệ Trạch chấm nhẹ mực, bắt đầu viết.

Ngu Thanh nhìn từng chữ hiện trên giấy, không tự giác lại gần. Chữ của Duệ Trạch nhìn rất thanh tú, mang vẻ thư sinh mười phần, nhìn là biết đã luyện từ nhỏ đến lớn, nhưng lại mang theo sự tùy tiện. Ngu Thanh cũng cảm nhận được sự lạnh lùng và u buồn từ mỗi chữ viết của Duệ Trạch.

Tuy nhiên, điều này không ngăn Ngu Thanh cảm thấy chữ của Duệ Trạch rất đẹp.

Ngu Thanh lập tức khen ngợi: "Viết thật đẹp."

Duệ Trạch hoàn toàn không nghe thấy, toàn bộ chú ý của hắn đều tập trung vào hương hoa nhè nhẹ tỏa ra từ Ngu Thanh và nhiệt độ từ cơ thể nàng khi nàng lại gần.

Ngu Thanh không nghe thấy phản hồi từ Duệ Trạch, lúc này mới nhận ra tư thế của hai người quá mức mập mờ, liền kéo dài khoảng cách.

"Ngạch... Điều thứ hai, vào cửa hàng mỗi người chỉ được mua một món... Không được nhìn ta! Nhanh viết đi!"

Ngu Thanh lùi lại mấy bước, gò má đỏ bừng. Động tác của nàng ở hiện đại không có gì, nhưng ở cổ đại... Điều này có thể bị coi là... quấy rối người ta? Thật là xấu hổ chết người!

Duệ Trạch nhìn gương mặt đỏ bừng của Ngu Thanh, bật cười, khóe miệng khẽ cong. Từ khi nhận biết Duệ Trạch, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hăn cười.

Nụ cười mang đi sự lạnh lùng và sắc bén trên người hắn, chỉ còn lại sự ấm áp mang hương vị của ánh nắng. Ngu Thanh cảm thấy trái tim mình như bị một cú đánh mạnh, nhảy không ngừng. Nếu ở hiện đại với vẻ ngoài của Duệ Trạch trực tiếp có thể ra mắt trong giới giải trí.

Con sói nhỏ trở thành con chó nhỏ.. Bang! Cũng quá... Đẹp trai đi...!!!

Ngu Thanh thật vất vả cưỡng ép đem ánh mắt dời đi, lại không tự chủ được lặng lẽ nhìn thêm một chút.

Cuối cùng, không còn cách nào, nàng phải tự cho mình một cái tát nhẹ, mới nhịn xuống không nhìn Duệ Trạch nữa. Thời điểm muốn tát cái thứ hai, Duệ Trạch giữ chặt cổ tay của cô.

"Tại sao lại tự đánh mình? Không đau sao?"

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Duệ Trạch tựa như phả vào tai Ngu Thanh, khiến tai nàng lập tức đỏ bừng. Ngu Thanh rút tay ra khỏi tay hắn, xấu hổ trốn sang một bên.

"Khụ khụ, kia cái gì... Ngươi nhanh viết, ta... Ta không sao!"

Duệ Trạch nhìn ra sự không tự nhiên của Ngu Thanh, thu ánh mắt lại, nghiêm túc viết tiếp.

Trong khi viết, hắn nói: "Ta giúp ngươi viết những cái này, ngươi định báo đáp ta thế nào?"