Chương 28.1: Trang trí cửa hàng

Thời gian trôi qua, các mẫu hoa lụa được làm ra càng ngày càng tốt hơn. Ngoại trừ các mẫu hoa lụa cơ bản, mỗi người đều cố gắng hết sức để làm ra những món đồ đẹp hơn, độc đáo hơn.

Chu Lệ đã kết hợp không ít gợi ý của Ngu Thanh để làm ra những động vật nhỏ, cái sau so với cái trước càng đẹp hơn, càng linh động hơn.

Lúc này, Ngu Thanh nhớ tới lò xo, liền để Thi Úy Minh làm một chút, rồi gắn hồ điệp (*con bướm) nhỏ mà mẫu thân nàng đã làm lên cây trâm, vậy là một cây trâm có hồ điệp biết động đã hoàn thành. Khi cắm vào bên cạnh những bông hoa lụa, trông như nó đang sống thật.

Chờ có thành phẩm hài lòng, Ngu Thanh chỉ làm một vài cái rồi dừng lại. Không làm nhiều, cũng không cho người khác nhìn, mà là chờ đến khi mở tiệm sẽ khiến mọi người ngạc nhiên.

Các nàng bên này hừng hực khí thế làm việc. Còn bên ngoài mọi người lại vô vùng hiếu kỳ về thương hộ mới này mãi vẫn chưa mở cửa hàng. Dần dần, lời đồn cũng lan ra.

"Còn chưa khai trương à?"

"Vẫn chưa nha. Không biết các nàng đang làm gì, mỗi ngày mấy tiểu cô nương ra ra vào vào, còn có hai tiểu công tử nữa."

"Chẳng lẽ là..." Một cái nam tử hèn mọn nhíu mày.

"Khó mà nói, hai tiểu công tử cùng một đống tiểu cô nương, chơi đùa rất vui, lại ở trong cửa hàng trên phố, ôi trời."

Ngay cả Phó Hạo Vũ cũng không nhịn được mà hỏi muội muội mình hai câu, lại bị Phó Hinh ra vẻ thần bí lảng tránh.

Thời điểm lời đồn càng ngày càng trở nên kỳ lạ, Ngu Thanh đã giao toàn bộ việc chế tác hoa lụa cho Phó Hinh và mẫu thân, còn mình thì đi đến cửa hàng thợ mộc.

Nàng đem thiết kế của bách khoa toàn thư gần như lật nát, cuối cùng mới lựa chọn được thiết kể về tủ trưng bày và mặt tiền cửa hàng. Toàn bộ mặt tiền cửa hàng được thiết kế thành hình chữ hồi (回), bên trong là lối đi nhỏ cho tiểu nhị đứng, bên ngoài là khu vực khách hàng chọn hàng.

Ngu Thanh còn đặc biệt đặt làm một số ghế cao đặt trước quầy, hình dáng đặc biệt, rất thu hút người xem.

Đồng thời, Ngu Thanh mua 5 cái gương đồng, loại bỏ những hoa văn phức tạp xung quanh, đổi thành khung gỗ nhỏ, thuận tiện cho việc chống đỡ và dễ dàng di chuyển.

Ngu Thanh còn đặt làm không ít tấm gỗ, toàn bộ được gắn lên tường để trưng bày. Một số cây trâm hoa lụa tinh xảo, còn có trâm hồ điệp, những đột vật nhỏ cũng đều để trên đó.

Trong khi chờ thợ mộc làm xong bàn, Ngu Thanh đã đặt làm một tấm vải lớn, kéo từ lầu hai xuống tận mặt đất, còn mời người đề chữ lên trên đó.

【Vinh Hoa Các】 【Sắp khai trương】 【Kính mong chờ đợi】

Mánh lới sử dụng đến mười phần, cũng trang trí cửa hàng kín kẽ, điều này không chỉ là che chắn cửa hàng mà còn quảng cáo luôn cho cửa hàng.

Ngu Thanh đặc biệt tìm một nhà thư pháp, trực tiếp vẽ tranh trên tường, mỗi mặt tường đều là hình ảnh chim hót hoa nở. Sau đó lại tìm người làm rèm cửa bằng lụa trắng, trang trí từng cái một.

Nhìn từ bên ngoài cửa hàng hầu như không có chút nào thay đổi, nhưng khi bước vào sẽ như lạc vào một khu rừng, xung quanh là hoa cỏ và những động vật nhỏ tinh xảo, khiến mọi thức trở nên rất sống động.

Phó Hinh và mấy người khác đứng trong tiệm cũng không biết nói gì, chỉ há hốc mồm giơ ngón cái lên khen ngợi Ngu Thanh.

"A Thanh, đầu óc của ngươi phát triển như thế nào vậy? Làm sao lại có nhiều ý tưởng thế?"

Phó Hinh trực tiếp dùng tay ôm đầu Ngu Thanh, tò mò nhìn đi nhìn lại, những người khác cũng tò mò tham gia náo nhiệt.

Ngu Thanh tức giận kéo Phó Hinh ra.

"Ngươi còn dám nói, ta bận trước bận sau, ngươi thì trốn ở trong làm hoa cỏ! Gọi ngươi đi giúp ta, ngươi lại không đi."

Phó Hinh buông Ngu Thanh ra, trốn sang một bên. "Ai nha, ta đâu có nhiều ý tưởng kỳ diệu như ngươi. Ta chỉ thành thật làm hoa cỏ, vừa vui lại vừa thách thức, ta đã sắp không đợi được để bán chúng rồi. Biết đâu ngoại trừ những thứ ngươi làm, cây trâm của ta cũng được mọi người yêu thích, lúc đó ta sẽ thành đại sư phó ——"

Ngu Thanh cười ha hả, "Chắc chắn rồi, ngươi bây giờ cũng đã là đại sư phó rồi nha."

Chờ sau khi Phó Hinh về nhà, Ngu Thanh lấy giấy bút, mực nước và giấm, viết chữ số Ả rập lên từng tờ, viết được một nửa mới nhớ ra quên viết các quy tắc của cửa hàng! Nhưng chữ viết “chó bò” của nàng thực sự quá tệ!

Đang lúc Ngu Thanh khổ sở, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

"Ai đó?"