Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Ở Trong Câu Chuyện Cực Phẩm Điền Văn Ủng Hộ Nữ Quyền

Chương 27.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Lệ cũng vì đã thêu hoa lâu ngày, làm cũng không chậm, chẳng qua vẫn còn chút thô ráp. Phó Hinh đến vài lần, cũng học và làm nhiều lần, thành phẩm còn tốt hơn cả Chu Lệ. Ngu Thanh khen ngợi hai người, nấu nhiều món ngon làm phần thưởng.

Phó Hinh rất vui mừng, mang tất cả nha hoàn trong nhà thêu thùa đến, buộc Ngu Thanh lại đi làm thêm thêm tấm khuôn gỗ nữa.

Đến phần thành phẩm, thẩm mỹ và kiến thức của Ngu Thanh vượt xa người thường, những cây trâm nàng làm ra không chỉ đẹp mà còn rất độc đáo.

Phó Hinh cũng vậy, với thân phận và kiến thức của mình, những cây trâm nàng làm ra cũng rất đẹp, thậm chí có vài cái còn càng phù hợp với thẩm mỹ của người Huyền Triều.

Chu Lệ thì khác, vì thấy ít kiểu dáng nên những sản phẩm của bà luôn chỉ đạt mức tạm được, màu sắc cũng có chút kỳ quái, ngay cả các tiểu nha hoàn làm cũng đẹp hơn bà. Làm càng nhiều, Chu Lệ dần chỉ muốn làm các kiểu cũ, không muốn làm kiểu mới nữa.

Sau khi tiễn các nàng về, Ngu Thanh kéo mẫu thân mình lại.

"Nương, con còn biết vài kiểu dáng đẹp, để con dạy nương nhé?"

Chu Lệ ngay lập tức ngồi ngay ngắn, nắm chặt tay Ngu Thanh, vui mừng nói: "Muốn! Muốn! Nương nhất định có thể học tốt!"

Ngu Thanh cười và vẽ ra không ít mẫu mới. Chu Lệ coi những mẫu đó như báu vật, ngày nào cũng ôm vào long , thậm chí khi ăn cơm cũng không rời tay, lúc nào rảnh rỗi là cầm lên xem, nhìn tới nhìn lui mà vẫn chưa làm được.

Ngu Thanh cũng không thúc giục bà, rảnh rỗi còn dẫn bà đi ra ngoài ngắm hoa, phân tích cấu tạo của từng bông hoa.

Chu Lệ mỗi ngày sinh hoạt rất phong phú. Bà hoàn toàn không còn nghĩ tới Ngu Chí Khoan nữa, một mạch vùi đầu vào làm hoa lụa. Sau một thời gian, bà đã tự nhốt mình trong phòng làm việc và thậm chí còn không cho Ngu Thanh nhìn.

Tiến độ nhiệm vụ trong đầu Ngu Thanh lại tăng lên một chút, khiến nàng cảm thấy yên tâm hơn không ít. Tốt nhất là để mẫu thân tự khám phá bản thân. Nàng tin rằng rất nhanh sẽ hoàn thành kế hoạch cứu vớt mẫu thân mình!

Nhưng điều mà nàng không nghĩ tới đó là, cuối cùng Chu Lệ không cần đến bản thiết kế của Ngu Thanh. Bà làm ra những con vật nhỏ rất dễ thương.

Khi Chu Lệ lấy ra những con vật nhỏ bằng lụa, bà đỏ mặt lúng túng, tay thì vòng ra phía sau.

"Hoa cái gì... Ta thật sự không hiểu, mà bản thiết kế là của con, nương không thể dùng linh tinh. Những con vật nhỏ này nương đã nhìn từ nhỏ đến lớn, nương làm mấy cái muốn các con xem thử được hay không."

"Nương, người làm đẹp lắm! Rất đẹp!"

Ngu Thanh cầm một con tiểu hồ ly đỏ rực, cái đuôi to thế mà còn có thể động được! Phó Hinh thì cầm một con thỏ trắng tinh, lông xù cực kỳ đáng yêu, liên tục khen ngợi.

"Chu thẩm, tay ngài cũng quá khéo léo!"

Chu Lệ ngượng ngùng, mặt càng đỏ.

Một tiểu nha hoàn cầm lên một con heo nhỏ, trên con heo lại còn có túi vải thêu hoa!

Ngu Thanh vỗ đầu một cái, nói: "Nương! Người đừng làm cây trâm nữa, hãy làm những động vật nhỏ này, chúng ta có thể ra 12 kiểu cầm tinh! Sau đó bán ra với số lượng hạn chế! Chúng ta sẽ chỉ bán cho những người vừa sinh bảo bảo. Mỗi con đều độc nhất vô nhị và có thể đặt tên cho chúng!"

"A?" Chu Lệ hơi sợ, lùi lại một bước. Bà lúc đầu chỉ nghĩ không thua kém người khác, giờ cảm thấy áp lực rất lớn.

Ngu Thanh hưng phấn giơ con rối nhỏ lên, học theo giọng của các con vật nhỏ: "Mẫu thân, chúng ta sẽ biến những động vật nhỏ từ hoa lụa này thành thẻ tên của các bảo bảo mới sinh ra…”

Chu Lệ bất an giật giật vạt áo, "Ta không được, ta không làm được, cái này quá khó."

Ngu Thanh dụ dỗ: "Không khó, nếu không thì thế này, người cứ thử trước một chút, không được thì chúng ta tính lại."

Phó Hinh cũng tham gia khuyên nhủ: "Chu thẩm, người thử xem đi, đáng yêu như thế ta cũng muốn mua."

Nhóm tiểu nha hoàn cũng ríu rít khuyên nhủ.

Chu Lệ cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Các ngươi thật sự thấy ta làm tốt sao?"

Ngu Thanh giơ ngón cái lên, "Rất tuyệt! Mẫu thân ta lợi hại nhất!"

"Đúng vậy, Chu thẩm, những đồ vật này người làm ta còn chưa từng thấy ở kinh thành, ta nghĩ nó là hạng nhất!"

Chu Lệ lần đầu tiên được người khác khẳng định giá trị của mình như vậy, trong lòng cảm thấy như được mật đường rót vào. Nhìn thấy ánh mắt khích lệ của con gái, bà âm thầm hạ quyết tâm.

"Kia... Vậy ta sẽ thử xem!"
« Chương TrướcChương Tiếp »