Dưới sự trợ giúp của mọi người, Ngu Thanh và mẫu thân rất nhanh liền thu dọn xong đồ đạc. Đương nhiên, quan trọng nhất là vì nhà Ngu Thanh thực sự không có nhiều đồ đáng tiền. Mấy người cũng không chậm trễ, đem đồ lên xe ngựa và trực tiếp đi tới cửa hàng.
Không ngờ cửa hàng đã được dọn dẹp sạch sẽ, quản gia mỉm cười chào đón và đưa chìa khóa cho Ngu Thanh.
"Ngu Tiểu thư, đây là tâm ý của thiếu gia chúng ta, mọi thứ đã được dọn dẹp xong."
Ngu Thanh do dự một chút, nhưng Phó Hinh lại nhận lấy.
"Tốt, chờ ta về phủ sẽ trả lại tiền cho huynh trưởng. Ta lần đầu tiên mở tiệm, muốn tự mình làm hết mọi việc, không muốn huynh trưởng giúp đỡ đâu."
Người ở đây ngoại trừ Chu Lệ đều hiểu ý Phó Hinh. Quản gia nghe liền hiểu, nhẹ gật đầu, "Vậy tiểu nhân sẽ về phủ lo công việc, có cần chuẩn bị cơm tối cho ngài không?"
Phó Hinh nhìn Ngu Thanh một chút, miệng khẽ cong lên. "Vậy phải xem có ai muốn giữ ta lại ăn cơm không nha—"
Ngu Thanh nhếch miệng cười, lời đã nói đến mức này thì mình còn có thể không lưu sao?
"Tiểu Hinh có thể ở lại ăn cơm không? Ta sẽ xuống bếp nấu cho ngươi những món ngon."
Phó Hinh thỏa mãn gật đầu nhẹ, "Được rồi, tốt."
Quản gia mỉm cười rồi cáo từ.
Phó Hinh muốn ở lại ăn cơm, ngược lại khiến Chu Lệ có chút khó xử. Hàng ngày các nàng đều ăn cơm rau dưa, Phó Hinh có ăn quen được không?
Ngu Thanh thì hoàn toàn không lo lắng. Những món ăn ngon hiện đại mà mình biết, chỉ cần làm tùy tiện một món ra nhất định có thể khiến Phó Hinh hài lòng. Đáng tiếc là triều đại này chưa có ớt, nếu không thì mấy người tụ tập lại ăn lẩu sẽ càng tuyệt hơn.
Ngu Thanh suy nghĩ một lát, liền quyết định làm món thịt kho ăn với cơm, bây giờ làm, đến tối ăn sẽ vừa vặn. Khi cơm tối được dọn lên, Phó Hinh nửa phần ghét bỏ, gẩy gẩy đĩa.
“Đều là thịt mỡ, sao ăn được đây?” Phó Hinh chậm chạp không chịu ăn.
Ngu Thanh không để ý đến nàng, trực tiếp để mẫu thân bắt đầu ăn, mình cũng ăn quên cả trời đất. Phó Hinh nhìn dáng vẻ hai người, do dự một chút, rồi mới múc một chút xíu để nếm thử.
Khi muỗng thịt kho nhẹ nhàng chạm vào miệng, thịt tan ngay, không cần nhai mà tự tan ra. Đầu lưỡi tinh tế cảm nhận mùi vị đậm đà, từng chút một kí©h thí©ɧ vị giác.
Ngu Thanh cố ý để một chút củ cải muối dưới cơm, vừa vặn trung hòa độ béo của thịt kho. Điều này kí©h thí©ɧ vị giác, khiến người ăn không thể ngừng lại. Răng môi mềm mại cắn vào thịt, hương thơm vẫn còn, tạo nên dư vị chưa thỏa mãn.
Ngu Thanh nhìn thấy mắt Phó Hinh sáng lên, liền lập tức ăn từng ngụm vào miệng. Ngu Thanh cười nhạt, "Thế nào? Còn ghét bỏ không?"
Phó Hinh miệng đầy thịt, liều mạng lắc đầu.
“Ngô ngô ngô, ngon quá, không còn gì để nói.”
Chu Lệ ngẩng đầu lên, không hiểu nhìn Phó Hinh, Phó Hinh nói bà nghe một chữ cũng không hiểu.
"A? Không ngon sao?"
Chu Lệ lập tức trở nên căng thẳng, đặt chén cơm xuống, suy nghĩ đi mua thêm thứ gì khác. Bà rất bối rối, chén cơm này của nữ nhi thực sự là món ngon nhất mà nàng từng nếm! Tại sao Phó Hinh lại lắc đầu? Người ta giúp mình nhiều như vậy, nhất định phải chiêu đãi tốt nàng!
Ngu Thanh buồn cười đưa chén nước cho Phó Hinh, đè lại mẫu thân, an ủi vỗ nhẹ vai bà.
"Nương, nàng nói là muốn thêm nữa, vì quá ngon đúng không? Ngài cũng đừng nhọc lòng."
Phó Hinh liều mạng gật đầu, uống hơn nửa chén nước Ngu Thanh đưa, mới nuốt xuống.
"Đúng vậy, đúng vậy, A Thanh, món này ngon quá! Còn gì nữa không? Còn gì nữa không?"
"Có, một nồi lớn đây, ngươi từ từ ăn."
Ngu Thanh từ đầu đã làm khá nhiều, nghĩ đến buổi sáng ngày mai còn có thể ăn thêm.
Phó Hinh liên tục không ngừng ăn từng miếng lớn. Cuối cùng, ăn uống no nê mới xoa bụng rồi mới về huyện nha.
Ngu Thanh cùng Chu Lệ bận rộn hồi lâu, cuối cùng cũng có cảm giác an tâm mà ngủ một giấc.
Sáng sớm hôm sau, Ngu Thanh mặc nam trang đi đến tiệm thợ rèn. Khi làm việc cùng Thi Úy Minh, hầu như mọi quyết định đều do Ngu Thanh tự mình quyết định, Thi Úy Minh chỉ thỉnh thoảng phụ họa vài câu cho phải phép. Nhưng điều này cũng đủ khiến người trong tiệm thợ rèn đều chấn kinh.
Về phần việc chế tác sợi đồng có thành công hay không, Ngu Thanh đã thử nghiệm khi nhìn thấy Thi Úy Minh sửa chữa vòng tay ngọc. Nàng thấy kỹ thuật kéo sợi của Thi Úy Minh rất khéo léo và tỉ mỉ.
Thi Úy Minh có phương hướng tốt hơn, liền không để ý đến Ngu Thanh nữa, trầm mê trong việc chế tác. Ngu Thanh đành phải thức thời rời đi.