"Các ngươi đây là đang làm gì! Còn ra thể thống gì nữa? Đại Trụ, Nhị Cẩu, các ngươi còn dám đánh nhau thì mau lăn về đi!"
Ngu Thanh cảm kích mỉm cười, đi đến bên thôn trưởng.
"Thôn trưởng gia gia, đây là có chuyện gì vậy?"
Thôn trưởng cười đến mức mắt híp lại thành một đường.
"Tiểu Thanh à, chúng ta đều biết ngươi đang làm gì... Đầu tư? Đầu tư kiếm đồng tiền lớn, không chỉ có thôn dân chúng ta chờ ngươi trở về đâu."
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đều biết, Tiểu Thanh rất có bản lĩnh."
"Nếu tiểu tử thúi nhà ta có được một nửa năng lực của ngươi, ta cũng bớt lo lắng hơn."
"Ha ha ha, Tiểu Thanh từ nhỏ đã thông minh, mới nửa tuổi đã biết giúp nương nàng giặt quần áo."
"Tiểu Thanh, cũng đừng quên chúng ta a, nếu có cơ hội thì còn làm phiền ngươi nhé."
Da đầu Ngu Thanh thấy run lên, cái này không phải là muốn mình dạy bọn họ làm giàu đấy chứ?
"Ừm... Cảm ơn các vị, nhưng cái này hiện tại là...?"
Thôn trưởng cười, kéo Ngu Thanh sang một bên và nhỏ giọng giải thích: "Đừng lo lắng, thôn trưởng gia gia làm sao không biết phương pháp kiếm tiền đều là bí mật, khẳng định không ai dám hỏi. Chính là không phải ngươi muốn đi làm công trong huyện hay sao, mọi người chỉ muốn cùng ngươi có chút quan hệ thôi."
Ngu Thanh nhẹ nhàng thở ra, xem ra ít nhất có người hiểu chuyện.
Thôn trưởng vuốt vuốt râu nói, "Có điều, ở cổng nhà ngươi có không ít bà mối đứng chờ rồi, về nhà phải cẩn thận một chút."
"Không thể nào..."
Thật sự là không thể tin nổi!
Ngu Thanh làm sao cũng không nghĩ rằng chỉ khoe khoang 10 lượng lại có thể khiến mọi người kích động như vậy. Ngu Thanh tạm biệt thôn trưởng và bà con, vẻ mặt đau khổ lên xe ngựa.
Phó Hinh tò mò đi lại, "Bên ngoài nhiều người như vậy tìm ngươi làm gì?"
Ngu Thanh liếc nhìn mẫu thân, thấy nàng cũng tò mò, Ngu Thanh chỉ mập mờ hai câu lừa gại để qua chuyện.
Khi đến nhà, Ngu Thanh nhanh chóng nhảy xuống xe. Quả nhiên, một đống bà mối đang chờ ở cửa nhà.
"Chào ngươi, ta là bà mối nhà Nhị Cẩu mời tới..." - Một bà thím mặc áo hoa quần hồng chưa nói xong, thì một bà thím khác mặc áo hồng đã đẩy nàng sang một bên.
"Ta là bà mối của nhà Nhị Trụ."
"Các ngươi có biết xấu hổ hay không, ta mới là người đến đầu tiên! Tiểu Ny, ta là bà mối của Lý gia, tiểu Lý nhà chúng ta là tuấn tú hạng nhất."
"Phi, tuấn tú thì có làm được gì, ta là bà mối nhà Đại Tráng, Đại Tráng nhà chúng ta nổi tiếng tài giỏi!"
"Nhưng mà đen, đen như than, không bằng A Thủy, có thể xuống ruộng làm việc, hàng năm kiếm được không ít!"
Ngu Thanh bị họ làm cho đầu óc đau nhức, bất đắc dĩ hét lớn: "Đừng cãi nhau!"
Lúc này các bà mối mới im lặng lại, từng người nhìn Ngu Thanh. Ngu Thanh hắng giọng, nghiêm túc nói: "Các vị thím, mời về đi, Ngu Thanh tạm thời sẽ không thành thân, cũng chưa hề có dự định nói thân (*chuyện hôn nhân)!"
Lúc này Phó Hinh và Chu Lệ mới từ trên xe bước xuống. Những bà mối không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, lập tức tiến lại phía Chu Lệ, Phó Hinh cũng bị vây vào giữa.
"Thím Chu, Tiểu Thanh còn nhỏ không hiểu chuyện, nào có đại cô nương nào không lấy chồng?"
"Đúng vậy, chuyện này còn phải do mẫu thân quyết định."
"Nhà ta..." – Chu Lệ lập tức thấy luống cuống, cũng không biết nói gì cho phải.
Phó Hinh không kiên nhẫn cũng không nể mặt ai, trực tiếp bịt tai và la lên.
"Uy! Chúng ta mới về nhà, các ngươi cũng nên để chúng ta vào cửa trước đã, đây là chuyện gì vậy!"
Bà mối thấy Phó Hinh ăn mặc đẹp đẽ, còn nổi giận, liền cười ha hả rồi tránh ra, như ong vỡ tổ đi vào trong nhà.
Chu Lệ chậm hơn hai bước, giữ chặt Ngu Thanh. "Con gái..."
"Nương, con thật sự không muốn thành thân lúc này. Hơn nữa, chỉ nghe người ta giới thiệu vài câu rồi lấy chồng, có phải là quá tùy tiện không? Con gái muốn tìm một người mà mình thực sự cảm thấy hài lòng."
Ngu Thanh thì thầm vào tai mẹ, "Nương, người nói nếu tìm người không tốt, thành thân không phải là chịu khổ thêm sao? Chúng ta mới vất vả thoát khỏi một cái hố lửa, đừng ép con nhảy vào hố lửa khác, van cầu ngài."
Ngu Thanh vừa nói vừa nắm tay mẫu thân đong đưa, học theo kiểu Phó Hinh làm nũng với Phó Hạo Vũ ngày hôm qua.
Chu Lệ vừa nghe thấy thế lập tức kiên định. Mình năm đó chính là xem mắt rồi lấy chồng, làm khổ nữ nhi mình. Hôm nay dù thế nào cũng không thể đẩy nữ nhi vào hố lửa một lần nữa!
Chu Lệ để Phó Hinh và Ngu Thanh vào phòng ngủ, bảo con gái dọn dẹp đồ đạc trước. Bà lấy vài văn tiền từ túi tiền, thẳng lưng, xắn tay áo và tiến đến đám bà mối.
"Tiểu Bảo nhà ta tạm thời không nói thân, các vị trở về đi."
Các bà mối nhìn nhau, không biết phải nói gì.
"Ôi, Chu thím ơi..."
Chu Lệ phất tay, "Các vị không cần phải nói nữa, chúng ta thật sự tạm thời không định làm mai. Hôm nay làm phiền các vị đến đây, chút tiền trà nước này coi như là lòng thành nhỏ bé của chúng ta, thật có lỗi khi để mọi người đến một chuyến vô ích." - Dứt lời, bà nhét vài văn tiền vào tay mỗi người.
Ban đầu bà có thể không cần cho số tiền này, nhưng suy xét đến thanh danh của Ngu Thanh, cũng vì ngăn chặn lời đồn từ những người này, bà tình nguyện dùng tiền để tránh rắc rối.
Mấy người im lặng nhận tiền, cười ha hả rồi ra ngoài.
Ngu Thanh và Phó Hinh áp tai vào cửa, nhìn nhau cười. Phó Hinh nói: "Mẫu thân ngươi không tệ đâu."
Ngu Thanh đồng ý gật đầu.
Tâm trạng của mẫu thân ngày càng tốt hơn, ý nghĩ cũng ngày càng sáng suốt. Ngu Thanh dám cam đoan, nếu như là trước đây, mẫu thân mình đã sớm cùng các bà mối trò chuyện, ý định tìm cho mình một vị hôn phu tốt.
Ngu Thanh nhìn qua hệ thống, quả nhiên nhiệm vụ đã tiến triển đến 80% —