Sau khi ra ngoài, Ngu Thanh lập tức đi tìm Phó Hinh và mẫu thân. Vừa ngồi xuống, Ngu Thanh đã đem dự định của minh nói với Phó Hinh, Phó Hinh liền cau chặt lông mày.
"Cửa hàng đồ trang sức? Công tượng* cũng không dễ tìm đâu, theo ta biết ở đây, các công tượng đều bị Trân Bảo Các độc quyền."
(*tình huống này được hiểu là thợ làm trang sức hay thợ kim hoàn)
"Trân Bảo Các?"
"Ừm, nữ nhân nơi này nếu muốn mua châu báu, đồ trang sức thì cơ bản đều phải đến Trân Bảo Các. Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Huynh trưởng bên kia sẽ không hỗ trợ chúng ta đâu."
Ngu Thanh mỉm cười, ngay lập tức hiểu ý của Phó Hinh.
"Được rồi, ta hiểu, ở Trân Bảo các giá cả không hợp lý đúng không?"
Phó Hinh cười nhạo một tiếng.
"Phù hợp? Bọn hắn đúng là hận không thể hút hết máu của khách hàng vào cửa, một chiếc trâm ngọc trai bình thường mà muốn gần 20 lượng."
"20 lượng?" - Chu Lệ là người đầu tiên kêu lên, 20 lượng có thể mua bao nhiêu thứ rồi!
"Trách không được ta phát hiện ở đây nữ nhân rất ít đeo trang sức."
"Đâu chỉ có thế! Hắn còn bóc lột công nhân! Mỗi công tượng đều bị buộc phải ký văn tự bán đứt. Rõ ràng đều là đại sư phó tài hoa hơn người nhưng nhận thù lao còn không bằng nông hộ nữa."
Ngu Thanh cau chặt lông mày, nói như vậy mình muốn mở cửa hàng trang sức sẽ không thuận lợi như mong đợi rồi.
Phó Hinh càng thêm tức giận, nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: "Trước đây nơi này có vị Mây bà bà, rất giỏi làm tơ lụa. Chưởng quỹ Trân Bảo Các, Bạch Quảng, thu mua không được, bèn giở trò xấu, khiến cháu trai bà lão nghiện cờ bạc, thua hết tài sản. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Bạch Quảng còn không buông tha! Không chỉ ép chết cháu trai nhà nàng. Sau khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Mây bà bà cũng già đi mấy tuổi, cửa hàng cũng bị thế chấp, không thể không hồi hương dưỡng lão."
Phó Hinh nói đến đây thì nổi nóng, ném cái chén, nước trà bắn ra.
"Bạch Quảng, tên súc sinh này còn khiến mọi người không dám mua đồ của Mây bà bà, đáng thương Mây bà bà, một thân đầy tài hoa lại chỉ có thể dựa vào trồng rau sống qua ngày."
"Không ai quản sao?"
Phó Hinh cười lạnh, "Quản? Ai dám quản? Ai có thể quản? Bạch Quảng sở dĩ phách lối như vậy là nhờ cậu em vợ hắn là trạng sư nổi tiếng. Trước khi huynh trưởng ta nhậm chức, gã này chưa bao giờ thua kiện!"
Ngu Thanh thở dài, đây chính là điển hình của việc quan lại bao che cho nhau, độc quyền việc kinh doanh đồ trang sức ở đây.
Phó Hinh thấy Ngu Thanh thở dài, cũng thở dài một hơi.
"Cho nên ngươi nghĩ kỹ chưa? Làm cửa sinh ý này không dễ dàng đâu."
Ngu Thanh suy nghĩ một lát, uống một hớp nước trà, rồi đặt ly xuống bàn.
"Làm chứ! Tại sao lại không làm! Ta thích nhất là phá vỡ độc quyền!"
Nàng không thể chịu đựng được những kẻ nối giáo cho giặc, ức hϊếp dân chúng.
"Ta nặng chín mươi cân*, tám mươi cân là phản cốt**, chúng ta sẽ làm thật tốt và tiêu diệt hắn nha!"
*cân nặng Trung = 1/2kg chuẩn, ở đây tương đương với 45kg
**phản cốt: là một thuật ngữ trong tiếng Trung, có nghĩa là sự chống đối, phản kháng hay bất tuân quy tắc. Tình huống này ý chỉ Ngu Thanh rất mạnh mẽ và kiên cường, phần lớn bản thân là sự phản kháng và đấu tranh chống lại sự bất công.
Phó Hinh cười, rót đầy lại chén trà của Ngu Thanh, nâng ly lên và chạm với Ngu Thanh, "Hắc hắc, nói làm là làm, ngươi đừng sợ!"
"Ai sợ ai là chó con!"
"Được, lát nữa chúng ta tiếp tục chọn cửa hàng!"
"Tốt, nhưng cửa hàng này phải đổi, tốt nhất là tìm cái có hậu viện để ở lại. Nhóm đồ trang sức đầu tiên chúng ta sẽ làm ngay trong viện."
Ngu Thanh sở sĩ an bài như vậy là có nguyên nhân.
Đầu tiên, căn phòng trong thôn thực sự quá không an toàn. Vạn nhất nếu có người có ý định làm điều gì đó, Ngu Thanh và mẫu thân sẽ không thể phản kháng được. Đặc biệt là cả hai đều là nữ tử, nếu bị một nam nhân tùy tiện vào thì lại càng khó giải thích.
Thứ hai, với thế lực lớn như Trân Bảo Các, Ngu Thanh không thể không cẩn thận được, phải đem việc chế tác trực tiếp đặt dưới mắt mình mới an tâm được.
Phó Hinh rất hào hứng và gần như ngay lập tức đồng ý với ý tưởng của Ngu Thanh. Như vậy, sau này nàng tìm Ngu Thanh lại càng dễ.
Một vài người ăn uống qua loa rồi tiếp tục đi tìm phòng. Cuối cùng cũng tìm được một căn phòng trên phố, có hậu viện, lưu lượng người cũng không tệ lắm, nên đã quyết định thuê. Ngu Thanh lặng lẽ ghi nhớ các khoản chi phí, sau này sẽ trả lại.
Phó Hinh sốt ruột muốn Ngu Thanh chuyển tới ngay lập tức, nhất quyết mang theo người đi cùng để giải quyết vấn đề trong ngày hôm nay. Ngu Thanh không còn cách nào khác, không thể thay đổi ý định của nàng, đành phải thay quần áo và ngồi xe ngựa trở về thôn.
Không đợi Ngu Thanh về tới cửa nhà, đã có không ít người đứng ở cổng thôn, kể cả thôn trưởng cũng ngồi đó uống trà.
Nhìn thấy xe ngựa đến, một đám người lập tức xông tới. Ngu Thanh thở dài, không để mẫu thân xuống xe, mà là tự mình xuống xe để ứng phó với họ.
"Ai nha! Tiểu Thanh trở về rồi! Bà nội của ngươi, không, cả gia đình Ngu Thân đã cút về nhà rồi, các ngươi muốn về nhà sao? Thím giúp ngươi mang đồ đạc nhé."
Ngu Thanh nghiêm túc nhìn kỹ, đây không phải là bà thím đối xử với mình hung hăng nhất trên xe bò ngày đó hay sao!
"Đi đi đi, Tiểu Thanh, ta là Chu thím đây, trước đây đã cùng mẹ ngươi bán đồ thêu một chỗ."
Ngu Thanh nhớ lại một chút, đúng là như vậy: mỗi lần đều ép mẫu thân phải hạ giá, giá của nàng thì tự tăng lên.
"Tiểu Thanh, mẫu thân ta đã đồng ý để ta tới nhà ngươi cầu hôn!"
Đây lại là ai? Xin lỗi, tôi có muốn gả cho ngươi đâu?
"Ta nhổ vào! Tiểu Thanh từ trước đến giờ chưa từng thích ngươi."
À, đây là lời nói thật.
"Tiểu Thanh thích chính là ta!"
A, đầu óc ngươi không có vấn đề chứ? Ngu Thanh không nói câu nào, hai nam tử đã lao vào đánh nhau, cuối cùng thôn trưởng phải bước ra.