"Thi đại thúc từ từ suy nghĩ, đừng nóng nảy. Ta còn có một chuyện, ta muốn đặt hàng một chút sợi đồng."
Thi Hồng thở sâu hít vào một hơi, nói ra: "Sợi? Rất nhỏ?"
Ngu Thanh nhẹ gật đầu. "Ước chừng cọng tóc như thế, có thể dày hơn một chút."
Người áo đen nhíu mày, đem Ngu Thanh ngăn cản càng chặt chẽ.
Quả nhiên Thi Hồng lập tức rống lên, giọng to đến mức cả con phố đều nghe thấy.
"Tiểu tử thúi! Ngươi muốn chơi ta có phải hay không?! Cọng tóc?? Nếu không ngươi bán cho ta?! Bằng không mạng của lão tử ngươi cứ lấy!!"
Ngu Thanh sợ run lên, lùi lại phía sau người áo đen, vô thức nắm chặt quần áo của hắn. Nam tử lông mày nhướn lên, nở một nụ cười nhẹ.
Ngu Thanh ngượng ngùng cười ha ha hai tiếng, "Ta chỉ hỏi trước một chút thôi mà, ngài đừng nóng vội. Sợi tơ làm từ từ thôi, làm như động tấm không là tốt rồi? À à, ta nhớ rồi, gọi là kéo tấm."
"Kéo tấm!! Cô nãi nãi của ta, có thể kéo mấy lần?? Không nói trước dây đồng có thể chịu được hay không, cho dù là kéo tấm, thì có thể kéo mấy lần?? Lỗ thủng sẽ to ngay lập tức!!"
Thi Hồng gần như gào thét suốt thời gian đó. Không nghĩ tới, một tiếng thanh âm khàn khàn vang lên, ba người quay đầu nhìn lại.
"Ta... Có thể... Làm." - Thi Úy Minh bước tới, trong tay cầm một khối kim loại.
Sau khi Ngu Thanh nhìn kỹ, lập tức chạy vọt tới. "Trời ạ! Đây là hợp kim sao?"
Thi Úy Minh ngạc nhiên nhìn Ngu Thanh. "Ngươi biết à?"
"Ừm, nếu có cái này thì việc kéo tấm sẽ không bị vấn đề gì đúng không?"
"Ừm."
Ngu Thanh đưa ngón tay cái lên, khen ngợi: "Ngươi thật lợi hại."
Thi Úy Minh ngẩng cao cằm, không nói gì, nhưng ánh mắt đầy hài lòng.
"Sợi đồng, làm, đổi nguyên nhân."
Ngu Thanh nghe xong liền vui vẻ đáp: "Được nha! Cảm ơn đệ rất nhiều ——"
Ngu Thanh không nhịn được đưa tay vuốt tóc Thi Úy Minh, tóc rất mềm. Thi Úy Minh đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó mặt đỏ bừng. Ngu Thanh thấy vậy thì cảm thấy rất vui, lại tiếp tục vuốt tóc.
Trong khi đó, nam tử áo đen đứng sau lưng Ngu Thanh im lặng nhíu mày. Một lát sau, hắn gọi Ngu Thanh.
"Cô nương, sinh ý đã thương lượng tốt rồi, có thể đi chưa?"
Ngu Thanh nhớ tới Phó Hinh và mẫu thân đang chờ mình, liền tạm biệt Thi Úy Minh, cam đoan ngày mai sẽ quay lại vào ngày mai. Sau đó, Ngu Thanh cùng người áo đen rời khỏi.
Ra ngoài, Ngu Thanh tò mò hỏi: "Ngươi từ bỏ việc mời hắn rồi sao?"
Hai người đều hiểu rõ rằng "hắn" ở đây chính là Thi Úy Minh.
Nam tử gật đầu, "Đúng vậy, hắn hiện tại không thích hợp. Hơn nữa ta nghe hiểu, trong hầm ngầm, đốt bột phấn, thêm một lượng vừa phải lưu huỳnh và bột than, sau đó châm lửa hoặc thêm than củi thì sẽ gây nổ.”
"Làm sao mà ngươi biết?"
Nam tử khẽ cười mỉm, "Xem ra ta đoán đúng rồi, đa tạ cô nương."
Ngu Thanh không nói gì. Nam tử nhìn sắc trời một chút, rồi nói: "Tên của ta là Duệ Trạch, không biết phương danh của cô nương là?"
"Không muốn nói."
Nam tử không nghĩ đến Ngu Thanh sẽ trả lời như vậy, có chút sững sờ sau đó lại móc ngọc bội từ trong ngực đưa cho Ngu Thanh.
"Chuyện ngày hôm nay đa tạ cô nương. Về sau nếu có việc gì, hãy dùng ngọc bội này đến tìm chưởng quỹ. Hôm nay ta còn có việc khác, xin phép cáo từ."
Ngu Thanh phất tay, đưa mắt nhìn nam tử rời đi. Chờ đến thời điểm không thấy bóng dáng hắn nữa, Ngu Thanh mới nhếch khóe miệng.
"Ngươi cho rằng biết những điều đó là đủ rồi sao?"
Dù biết thành phần của thuốc nổ đen là quan trọng, nhưng việc tỷ lệ phối trộn cũng rất quan trọng.
Hơn nữa, dù người nam tử đoán được kíp nổ là phải châm lửa, nhưng không phải vẫn còn nghi ngờ về tác dụng của than củi hay sao?
Ngu Thanh cố ý để hắn nghĩ rằng mình đã đoán đúng. Chằng qua chỉ là muốn cho hắn đi một vòng quanh thôi.
"Ngay cả thiên tài công tượng còn chưa đột phá được, sao có thể đơn giản như vậy được?"