Gã đại hán dữ tợn sửng sốt một chút, trong lòng đối với Ngu Thanh liền tin tới chín phần. Nếu là giả, nha đầu này làm sao dám gõ cọc vào mình ?(ý là đòi bồi thường ngược lại).
Ngu Thanh trong lòng hoảng hốt nhưng trên mặt vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh như cũ. “Thế nào? Ý ngươi là không muốn đưa?”
Gã đại hán nịnh nọt cười một tiếng, Ngu Thanh cũng cười theo. “Không đưa cũng được, vậy thì chờ Mã Định tự mình đến thu đi. Ta nghĩ ngươi nhất định sẽ chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta một lễ vật lớn” – Ngu Thanh đứng lên, phủi phủi quần áo – “Chuyện hôm nay, ta nhất định sẽ nói lại với Mã Định một chút”.
Ngu Thanh quay đầu trở về phòng, gã đại hán sợ hãi, lập tức ngăn lại. “Ai u, cô nãi nãi của ta ơi, chuyện này có bao lớn, không cần phải kinh động Mã gia đâu.”
Gã đại hán hiểu rõ ràng hơn so với bất kỳ kẻ nào, Mã Định này là người rất bao che. Nếu thật sự biết mình dám động vào tân nương tử sắp qua cửa của hắn, nhất định sẽ lột da mình.
Ngu Thanh lại mỉm cười ngồi xuống, hướng phía hắn vẫy tay: “Ngươi nói, sớm hiếu kính ta không tốt sao, lại vẫn phải để chờ Mã Định thu thập ngươi.”
Gã đại hán khom người cười híp mắt trả lời: “Đương nhiên là để hiếu kính ngài, ta thêm đồ cưới cho ngài lại chuyện nên làm.”
Ngu Thanh vỗ vỗ bả vai hắn: “Trẻ nhỏ dễ dạy…”
Gã đại hán vội móc từ trong ngực ra 1 lượng bạc, đưa cho Ngu Thanh: “Đây là chút lòng thành bé nhỏ, hy vọng chuyện ngày hôm nay ngài đừng để Mã gia biết..”
Ngu Thanh tiếp nhận bạc, nhanh chóng bỏ vào trong ngực. “Chuyện gì hôm nay? Có phát sinh cái gì sao?”
Gã đại hán lập tức nở nụ cười: “Không có, làm gì có chuyện gì xảy ra. Vậy việc Chu tẩu bị thương ở đó?”
Đáy mắt Ngu Thanh xẹt qua một tia không kiên nhẫn, trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ: “Ta sẽ xử lý.”
“Đa tạ, đa tạ! Ngu gia nương tử thật là tốt. Ta còn phải đi thu nợ nhà khác, ngài cứ bận rộn."
Ngu Thanh nhẹ gật đầu, "Không tiễn."
Chờ gã đại hán dữ tợn rời đi, Ngu Thanh đóng cửa lại, ngồi bệt xuống cạnh cửa. Lòng bàn tay nàng đẫm mồ hôi.
Chu Lệ bò tới ôm lấy Ngu Thanh, khóc đến mức không thở nổi nhưng vẫn kìm nén không phát ra âm thanh, rất sợ sẽ đem gã đại hán quay trở lại lần nữa. Không có ai so với bà rõ ràng hơn: nhưng lời Ngu Thanh nói tất cả đều là giả!
Ngu Thanh vỗ nhẹ lưng Chu Lệ, khẽ an ủi bà.
Nếu như khi vừa mới xuyên qua, Ngu Thanh chỉ coi Chu Lệ như nhiệm vụ. Nhưng sau chuyện này, Ngu Thanh thật sự bắt đầu coi Chu Lệ như mẫu thân mình.
Vừa trấn an vừa giúp Chu Lệ sửa lại tóc, kéo lại quần áo, đỡ bà về phòng, nằm xuống giường. Ngu Thanh kiểm tra đơn giản chỗ bị thương của Chu Lệ, phần lớn vết thương trên người chỉ là ngoài da. Nghiêm trọng nhất là mắt cá chân, đã sưng phồng lên.
"Nương, người ở nhà chờ, con gái sẽ đi mời đại phu cho người."
“Đừng đi! Chúng ta phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc và chạy trốn, nếu người kia trở lại sẽ lộ tẩy!"
“Mẹ, người yên tâm đi, tạm thời hắn sẽ không quay lại:
Ngu Thanh đắp chăn cho Chu Lệ, không nói hai lời liền cầm tiền chạy ra ngoài.
Mời đại phu về, cũng tiêu luôn số tiền vừa lừa gạt được, cả người Ngu Thanh chỉ còn lại 30 văn. Chu Lệ đau lòng không thôi.
Ngu Thanh đi về phía sau viện hái ít rau xanh, rồi trực tiếp vào bếp. Nàng dùng chút bột mì còn lại làm một bát mì, trên bát mì có một quả trứng gà béo ngậy, rồi mang đến trước mặt Chu Lệ.
“Nương, người đói bụng không? Mau ăn đi."
Chu Lệ nghẹn ngào, trong mắt đầy đau lòng.
“Cái này…Sao lại toàn là bột mì trắng thế này? Trứng gà để lại cho con ăn! Lương thực trong nhà không còn nhiều. Nương không ăn, con ăn đi." - Vừa nói, bà vừa đẩy bát mì về phía Ngu Thanh.
Ngu Thanh cười, lại đẩy bát mì trở lại.
“Nương, con ăn rồi, người ăn nhanh đi. Để nguội thì ăn không ngon đâu."
Chu Lệ lúc này mới nhận lấy bát mì, vùi đầu ăn khổ sở, hận không thể liếʍ sạch cả đáy bát.
"Nương, người ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn."
Chu Lệ nhẹ gật đầu, nhưng tốc độ ăn không giảm chút nào.
Ngu Thanh tranh thủ lúc mẫu thân đang ăn, nắm lấy cơ hội để thuyết phục bà... Khụ khụ, nắm lấy thời gian để cứu vớt bà. - Đây chính là khởi đầu của toàn bộ kế hoạch, sống sót được hay không đều phụ thuộc vào lần này!