Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Ở Trong Câu Chuyện Cực Phẩm Điền Văn Ủng Hộ Nữ Quyền

Chương 22.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngu Thanh xông vào tiệm thợ rèn, nhưng nàng nhìn hai bên trái phải cũng không có phát hiện gì. Hệ thống cũng không có cái nhắc nhở nào khác.

“Lại giả chết!”

Những người học việc (học đồ) xung quanh đều dừng tay và nhìn Ngu Thanh một cách khó hiểu. Ngu Thanh ngượng ngùng nói lời xin lỗi.

"Người nào vậy? Đến phá phách tiệm của lão phu à? Có phải muốn chết đúng không?"

Một lão công tượng (lão thợ rèn) da ngăm đen bước ra. Gương mặt hắn kiên cường, thân trên chỉ mặc một chiếc áo khoác ngoài, trên cánh tay cơ bắp cuồn cuộn như những nắm đấm đồng, rất lực lưỡng. Hắn đi vững vàng hướng về phía Ngu Thanh.

"Tiểu Ny Tử, ngươi đến làm gì?"

Ngu Thanh mắt sáng rực lên! Đây nhất định chính là thiên tài công tượng mà hệ thống nói đến! Tuyệt đối sẽ không sai!

Ngu Thanh trong lòng mặc niệm: "Hệ thống! Ta đã tìm được công tượng rồi! Sao ngươi không phản ứng gì cả?"

Dù Ngu Thanh gọi thế nào, hệ thống vẫn không có phản ứng.

Lão công tượng không hài lòng hừ một tiếng.

"Uy, Tiểu Ny Tử, ngươi rốt cuộc đến đây làm gì? Nếu không có việc gì thì ra ngoài đi!"

Ngu Thanh đành phải xin lỗi rồi ra ngoài, đi đến một cửa hàng khác. Nhưng sau khi nàng đã đi qua hết các cửa hàng quanh đó, vẫn không thể tìm thấy công tượng mà hệ thống nhắc đến.

Ngu Thanh đành ngồi xổm bên đường, nhìn thời gian từng chút một trôi qua, cảm thấy vô cùng uể oải. Lúc này, một đôi giày dừng trước mặt nàng.

Ngu Thanh ngẩng đầu nhìn lên, lại bị ánh nắng chói mắt, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ mơ hồ thấy đó là một nam tử.

"Đa tạ ân cứu mạng."

Ngu Thanh vừa nghe xong liền lập tức muốn đứng dậy. Nhưng chân nàng do ngồi xổm quá lâu nên tê dại., không thể khống chế, liền lảo đảo vài bước.

"Cẩn thận!" - Nam tử lập tức ôm lấy eo Ngu Thanh.

Khi Ngu Thanh đứng vững trở lại, nàng như bị điện giật, lập tức đẩy hắn ra, lúng túng nói:

"Cám ơn ngươi!". Sau đó, nàng bối rối sờ sờ tóc mình.

Nam tử hơi sửng sốt một chút rồi mới thu tay lại. Hắn dường như có thể chỉ dùng một tay liền có thể ôm trọn eo Ngu Thanh…

Người đàn ông cúi đầu chào Ngu Thanh.

"Rất xin lỗi, ta không phải cố ý, chỉ là lo lắng ngươi sẽ ngã."

"Ừm, cảm ơn, ta cứu ngươi một lần, ngươi cứu ta một lần, chúng ta hòa nhau. Ngươi lấy ngọc bội về đi."

Không sai! Nam tử trước mắt chính là người áo đen mà Ngu Thanh cứu tối hôm qua. Ban ngày nhìn kỹ, nam tử có khuôn mặt sạch sẽ nho nhã, rất giống như công tử trong các tiểu thuyết cổ trang.

Ngu Thanh càng cảm nhận rõ ràng hơn sự xa cách và băng lãnh từ người đàn ông này.

Ngu Thanh không muốn dây dưa quá nhiều với kiểu người như vậy, liền đem ngọc bội ra, đưa cho nam tử. Nam tử dường như bị hành động của Ngu Thanh làm cho chấn kinh, chậm chạp không tiếp nhận. Ngu Thanh lại đưa ngọc bội về phía trước.

Nam tử mới lên tiếng: "Ngươi cứu ta là đại ân, những gì ta làm hôm nay chẳng qua là tiện tay mà thôi."

Ngu Thanh lắc đầu phản bác.

"Không đúng, ta cứu ngươi cũng chỉ là tiện tay, cho nên hành động của ngươi và ta cũng không khác biệt gì cả."

Ngu Thanh nhìn thấy thời gian trên hệ thống bảng ngày càng ít, lười dây dưa với nam tử, trực tiếp nhét ngọc bội vào trong ngực hắn, lại không nghĩ nam tử kêu lên một tiếng đau đớn.

Ngu Thanh lúc này mới nhớ ra nam tử bị thương nặng cỡ nào, cau mày nói: "Ngươi vẫn chưa hồi phục, sao lại ra ngoài làm gì?!" - Đây chính là vết thương từ một kiếm xuyên qua vai.

"Đừng ỷ vào thân thể tốt mà xem thường mọi thứ."

Trong giọng nói của Ngu Thanh không tự giác mang theo một chút trách móc, thật vất vả mới cứu sống người, cũng không muốn hắn lại đừng tìm đường chết.

Nam tử đứng thẳng lên, cách vài bước, lúc này mới giải thích: "Tình thế cấp bách, hành động bất đắc dĩ. Nơi này có một vị quan trọng, ta phải tự mình đến mời."

Vừa nghe đến lời này, ánh mắt của Ngu Thanh lập tức sáng lên. Nàng có một cảm giác trực giác rằng hai người mà họ tìm có lẽ là cùng một người.

"Là ai? Ngươi đã tìm được? Có thể cho ta gặp gỡ người đó một chút được không?"

Nam tử khẽ nhíu mày, "Xin lỗi, không thể."

Ngu Thanh cũng không từ bỏ, trực tiếp giơ ngọc bội lên, "Vậy ta dùng cái này để đổi lấy một cơ hội?"

Nam tử nhìn xuống mặt đất, do dự một chút, rồi lập tức nhìn về phía Ngu Thanh.

"Nhưng ngươi không phải nói rằng vừa mới trả ơn rồi sao?"

"Ngươi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »