Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Ở Trong Câu Chuyện Cực Phẩm Điền Văn Ủng Hộ Nữ Quyền

Chương 22.1: Người kỳ lạ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rất nhanh, Ngu Thanh cùng Phó Hinh đổi thành nam trang, hai người đều cảm thấy thoải mái hơn không ít, lại chuẩn bị thêm một chút rồi ra cửa.

Phó quản gia cùng với mấy gia đinh theo lời phân phó của Phó Hạo Vũ đi theo ra cửa.

Phó Hinh cùng Ngu Thanh cũng không có lộ trình nào cụ thể, mà khắp nơi đi dạo chơi, không ngờ cuối cùng lại đi dạo đến Hồi Xuân Đường.

Ngu Thanh do dự một chút, rồi nói vài câu với Phó Hinh. Nàng vẫn nghĩ vào xem, vạn nhất tối hôm qua để lại không đủ tiền thì sao, cũng không thể để đại phu bỏ tiền ra.

Phó Hinh sảng khoái đồng ý, sau đó mang theo Chu Lệ đến một quán trà cách đó hai con đường, nghỉ chân một chút còn có thể ăn chút bánh ngọt và uống một ngụm trà.

Theo tâm tình "đưa Phật đưa đến Tây phương", Ngu Thanh đi vào, một tiểu y đồng lập tức tiến lên đón.

"Công tử muốn gì?"

Ngu Thanh lắc đầu, "Đại phu có ở đây không?"

"Có, sư phó đang ở phía sau phơi dược thảo, ta dẫn người đi tìm hắn."

"Cảm ơn ngươi."

Đến hậu viện, đại phu nhìn một lượt, rồi nói: "À, hôm qua băng bó cho tiểu cô nương không tệ."

Ngu Thanh cười cười, "Đại phu thật là có mắt tinh tường."

Đại phu vuốt vuốt sợi râu, "Đến tìm nam tử tối hôm qua?"

"Không, ta chỉ đến hỏi xem có đủ tiền không?"

Đại phu khẽ lắc đầu, "Không chỉ đủ mà còn dư, lát nữa ta sẽ trả lại ngươi, người đã được đón đi rồi."

"Đón đi rồi?"

"Ừm, trước khi đi, nam tử tỉnh lại, để lại cho ta một cái ngọc bội, nhờ ta chuyển lại cho ngươi."

Nói xong, ông lấy từ trong ngực ra một viên ngọc bội đeo eo.

Ngọc bội không có quá nhiều nét chạm khắc, chủ yếu giữ lại vẻ đẹp tự nhiên của bạch ngọc, ôn nhuận (ấm áp, dễ chịu) và nho nhã. Trong suốt, sáng long lanh, hiện ra một tầng mượt mà sáng bóng, có thể thấy chủ nhân của nó đã thường xuyên ngắm nhìn.

Ngu Thanh vừa cầm lên tay, cảm giác lạnh băng mười phần, nàng khẳng định đây là một bảo vật có giá trị liên thành.

"Hắn có để lại lời nhắn gì không?"

Đại phu lắc đầu, "Không để lại lời nhắn, nhưng có để lại một lá thư."

Đại phu lấy từ trong ngực ra một phong thư, đưa cho Ngu Thanh. Ngu Thanh sau khi cảm ơn, liền rời khỏi y quán, mở thư ngay tại cửa ra vào. Chữ của nam tử mềm mại, thanh tú mà không mất đi sự phóng khoáng, thoải mái nhưng lại có vài phần cô đơn. Thật là kỳ quái nhưng lại mâu thuẫn, nhưng tất cả nhìn lại đều hài hòa thống nhất và có khí phái.

【Đa tạ ân cứu mạng của tiểu thư, về sau tự nhiên sẽ báo đáp. Ngọc bội này làm tín vật, mong tiểu thư hãy giữ gìn cẩn thận. Nếu có bất kỳ yêu cầu nào, cứ việc đến hiệu cầm đồ trong thành, nói ra ám hiệu hoa râm bụt nở là đủ. Nếu có một ngày ân tình được báo đáp, ngọc bội còn cần trả lại.】

Ngu Thanh cười ra tiếng, sau khi trả ơn xong thì trả lại ngọc bội cho hắn? Xem ra nam tử thật sự rất coi trọng cái ngọc bội này. Nếu đã quan tâm như vậy, tại sao lại phải dùng nó làm tín vật? Một người có khả năng sở hữu ngọc bội như thế, chắc chắn không chỉ có vật này đáng giá đâu. Thật là một người kỳ lạ!

Trong lòng Ngu Thanh cảm thấy có mấy phần hiếu kỳ đối với hắn. Có điều, dù sao người đã đi rồi, Ngu Thanh cũng không có ý định để người báo ân. Có câu nói: giúp người làm niềm vui, không cần lưu danh.

Dù sao nàng cũng tuyệt đối không thừa nhận, mình chỉ là không muốn tự tìm phiền phức. Ngu Thanh cùng đại phu nói lời cảm tạ, rồi rời đi.

Ngu Thanh ra khỏi cửa liền đi tìm mấy người Phó Hinh, nhân tiện bắt đầu đi dạo, thưởng thức những phong tục và những hoạt động giải trí của thời đại này.

Đột nhiên, khi nàng đi qua một cửa tiệm thợ rèn, hệ thống đã lâu không có phản ứng bỗng nhiên vang lên.

【Đinh! Kích hoạt nhiệm vụ phụ: Tìm kiếm thiên tài công tượng**, hoàn thành có thể nhận được 20 ngày sinh tồn! Hạn thời gian 15 phút, tính từ thời điểm bắt đầu!】

(**công tượng: Thợ thủ công hoặc nghệ nhân có kỹ năng đặc biệt trong việc chế tạo và sửa chữa đồ vật bằng tay như thợ rèn, thợ gốm, thợ mộc,..)

Ngu Thanh gần như lập tức bước vào tiệm thợ rèn.

20 ngày! Đây chính là 20 ngày sinh tồn!

Nàng vừa nhìn thấy mình còn thừa một chút thời gian, ngay lập tức có động lực to lớn. Có được 20 ngày này, nàng có thể từ từ thay đổi tình hình cho mẫu thân, không cần phải gấp gáp như vậy. Nếu quá ép buộc gay gắt, Ngu Thanh cũng sẽ cảm thấy đau lòng.

Thiên tài công tượng ——

Ngươi ở đâu vậy? Tỷ tỷ tới tìm ngươi ——

Lúc này, biểu cảm của Ngu Thanh biểu lộ muốn bao nhiêu hèn mọn liền có bấy nhiêu hèn mọn.
« Chương TrướcChương Tiếp »