Phó Hạo Vũ thì thầm: "Nụ cười duyên dáng, đôi mắt thật đẹp."
Tối hôm qua, Ngu Thanh chỉ mặc trang phục của nông gia, tóc cũng xõa tán loạn, về phần mặt...càng thêm rối loạn. Lại thêm việc hắn chỉ lo nghĩ đến những lời đề nghị của Ngu Thanh, nên vốn không có để ý.
Hôm nay, khi nàng thay đổi y phục và trang điểm cẩn thận, hóa ra lại xinh đẹp như vậy. Không chỉ đẹp, khí chất của nàng cũng rất tốt. Không giống như một nữ tử yếu đuối, mà mang theo vẻ khí khái hào hùng và sự tự tin, như hoa mai đứng vững trong tuyết.
Lúc này, sắc mặt Ngu Thanh hơi thay đổi, nhíu mày, bị một nam tử nhìn chằm chằm như vậy, bất kỳ người phụ nữ nào cũng cảm thấy không thoải mái.
Ngu Thanh chuyển ánh mắt, lên tiếng hỏi: "Phó đại ca sao lại đến đây?"
Phó Hạo Vũ lúc này mới hồi thần, cúi đầu hành lễ giải thích: "Thực sự xin lỗi, ta không biết Tiểu Thanh muội muội cũng ở đây, thật là thất lễ."
Ngu Thanh ừ một tiếng, coi như bỏ qua chuyện đó. Phó Hinh nhìn ra Ngu Thanh không vui, nàng cảm thấy vô cùng.
Những cô nương ở kinh thành thường cãi nhau khôn ngừng để được huynh trưởng liếc mắt, nhưng Ngu Thanh lại không thích như vậy. Còn cho đại ca một cái “bế môn canh”. (ý chỉ không tiếp đón nhiệt tình).
Phó Hinh lại cảm thán Ngu Thanh thật khác biệt, rồi chủ động mở miệng hóa giải bầu không khí lúc này.
"Huynh trưởng có chuyện gì sao?"
Phó Hạo Vũ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng khen ngợi tiểu muội nhà mình một phen.
"Hôm qua ta đã nói sẽ đưa các ngươi đi xem cửa hàng, mọi chuyện đã xử lý xong, nên ta nghĩ dẫn các ngươi để chọn."
Lúc đầu Phó Hạo Vũ chỉ định đưa ngân phiếu cho em gái, nhưng dáng vẻ của Ngu Thanh khiến hắn đổi ý.
Phó Hinh cũng không nuông chiều huynh trưởng của mình.
"Không cần đâu, ngươi bận rộn lắm sao? Chúng ta tự đi được rồi. Một lát nữa nương của A Thanh cũng tới, đều là nữ tử, ngươi ở đây lại không tiện."
"Cái này..."
Ngu Thanh lập tức tiếp lời: "Đa tạ lòng tốt của Phú đại ca. Ngài xuất tiền và tặng cửa hàng đã làm Ngu Thanh vô cùng sợ hãi. Hôm nay hãy nghỉ ngơi nhiều, không cần làm tổn thương thân thể."
Ngu Thanh vừa nói xong, lập tức ngăn chặn lời Phó Hạo Vũ, nhẹ nhàng từ chối hắn.
Phó Hinh nghe xong, liền biết Ngu Thanh không muốn đi cùng. Thế là nàng kéo tay Phó Hạo Vũ, nũng nịu: "Được rồi, huynh trưởng tối qua bận rộn cả đêm không ngủ, hãy nghỉ ngơi thật tốt. Ta sẽ dẫn Ngu Thanh đi chọn lựa thật tốt, đừng lo lắng."
Phó Hạo Vũ đành thở dài. Khó có khi mình gặp được một nữ tử mà mình xem trọng, vậy mà nàng lại không thích mình. Hắn cảm thấy thật có lỗi khi hôm qua đã có ác ý phỏng đoán về Ngu Thanh.
Chỉ có điều nếu Ngu Thanh biết được suy nghĩ này, nàng chỉ cười ha ha. Đây là gì chứ? Đây chính là "ngày trước ngươi hờ hững lạnh lùng, hiện tại ngươi không thể với tới".
Phó Hạo Vũ cuối cùng chỉ để lại ngân phiếu rồi rời khỏi phòng.
Lúc này, Chu Lệ cũng được đưa tới. Bà lập tức chạy đến chỗ Ngu Thanh, nước mắt tuôn rơi, quay quanh Ngu Thanh mấy vòng. "Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi."
Nhìn thấy quần áo của Ngu Thanh, bà cảm nhận được con gái mình xinh đẹp như thế nào.
"Đều là nương không tốt, nếu là con có thể ăn mặc như thế này sớm hơn, thì sớm đã có thể tìm được lang quân như ý rồi..."
Ngu Thanh cười ngượng ngùng, "Nương, từ nay chúng ta sống tốt là được, chuyện đã qua thì cho qua."
Sau đó, nàng giật giật y phục của mình, "Con vẫn nên thay đổi đi thôi, lát nữa ra ngoài phố, thế này quá gây chú ý."
Phó Hinh có chút tiếc nuối. Nàng biết rõ hơn ai hết rằng xinh đẹp đối với nữ tử không phải lúc nào cũng là điều tốt.
"A Thanh, có muốn mặc nam trang như ta không, rất thuận tiện...."
Chu Lệ mở to mắt nhìn, bà vừa nghe thấy gì? Mặc nam trang?
Ngu Thanh lại nhẹ gật đầu, khích lệ Phó Hinh.
"Ý kiến hay!"
"Ý kiến hay?!" - Chu Lệ không nhịn được kêu lên.
Nữ nhi của mình chưa từng mặc nam trang, nhưng thái độ của Ngu Thanh sao lại tự nhiên như vậy?
Ngu Thanh thầm nghĩ không ổn, mẫu thân nàng có tư tưởng khá truyền thống, sợ rằng không quen với điều này. Chẳng qua đây cũng là cơ hội tốt, để Ngu Thanh có thể tẩy não mẫu thân mình thêm một chút.
"Nương, nữ giả nam trang là để bảo vệ bản thân, và cũng để tiện làm việc hơn."
"Không được! Không được! Con như vậy thì làm sao lấy chồng?"
Ngu Thanh khẽ thở dài.
"Nương, cuộc sống không chỉ có gia đình, và nữ tử không chỉ có một việc lấy chồng. Chúng ta hẳn cũng có giấc mơ và sự nghiệp của mình. Có một số phương diện nam tử mạnh hơn so với nữ tử, nhưng không có nghĩa là nữ tử sinh ra không có giá trị gì khác."
"Hay lắm!" Phó Hinh ở một bên kêu lên, Chu Lệ bị giật mình.
Ngu Thanh nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục nói: "Nương, người suy nghĩ một chút, nếu như con không kiếm đủ tiền, con sẽ bị bán vào thanh lâu, cả đời sẽ bị hủy hoại."
"Sẽ không, sẽ không."
Chu Lệ mỗi lần nghĩ đến việc nữ nhi mình phải tiếp khách, lòng bà đau như dao cắt.
"Cho nên, tình yêu và tướng công chỉ là một phần cuộc sống của người. Hiện tại cha không có ở đây, chúng ta vẫn có thể sống tốt mà."
Chu Lệ lẳng lặng suy nghĩ về lời nói của nữ nhi.
Trong đầu Ngu Thanh cũng xuất hiện nhiệm vụ, các số liệu không ngừng nhảy loạn. Khi tiến trình nhiệm vụ đạt tới 70%, Ngu Thanh cảm thấy tư tưởng của mẫu thân mình đã bắt đầu thay đổi. Những lời nàng nói lúc này đều như những hạt giống nhỏ, gieo vào lòng Chu Lệ. Nàng tin rằng những hạt giống này một ngày nào đó sẽ trưởng thành thành cây đại thụ che trời.
Mẫu thân nàng không nên chỉ chú ý đến những việc vụn vặt trong gia đình. Điều này càng củng cố quyết tâm muốn mở tiệm Ngu Thanh. Công việc bận rộn sẽ giảm bớt đau khổ đi một nửa.
Mà Ngu Thanh tin rằng, một khi mẫu thân mình thực sự dồn tâm lực vào sự nghiệp, kết quả tuyệt đối không kém. Đây là người phụ nữ có thể chống đỡ cả một gia đình, có cái gì mà bà không làm được chứ?
Phó Hinh cũng nhanh chóng phối hợp với Ngu Thanh, "Đúng đấy, Chu phu nhân, nữ nhi của người ưu tú như vậy, người nuôi dưỡng nàng, khẳng định cũng không kém."
Ngu Thanh nắm chặt tay mẫu thân mình, "Người có muốn thử mặc nam trang không?"
Chu Lệ lập tức xua tay, "Không được, không được, ta chắc chắn không được."
Ngu Thanh và Phó Hinh đều có chút thất vọng. Nhưng sau đó, Chu Lệ nói điều gì đó khiến cả hai lập tức mừng rỡ.
"Có điều, nương không phản đối con mặc nam trang, con… Con muốn làm gì thì làm đó! Bất kể thế nào, nương đều ủng hộ con!"
Chu Lệ nghĩ rất đơn giản, dù sao Ngu Chí Khoan cũng không quan tâm đến họ nữa, nữ nhi lại tài giỏi như vậy. Việc mặc nam trang, nữ nhi không để ý, tiểu thư nhà giàu cũng không để ý. Bà… cũng sẽ không để ý! Chỉ cần con gái vui vẻ là tốt rồi.
Mỗi một chữ Ngu Thanh nói, bà đều nghe vào, chỉ là cần chút thời gian để suy nghĩ một chút.
Phó Hinh và Ngu Thanh nhìn nhau cười. Đặc biệt là Phó Hinh, nàng cảm thấy hài lòng và ngưỡng mộ mối quan hệ giữa Ngu Thanh và Chu Lệ. Không giống như mẫu thân nàng, mỗi ngày chỉ biết khóc…
Ngu Thanh chạm nhẹ vào eo Phó Hinh, không hiểu sao nàng lại đột nhiên trông buồn bã.
"Làm sao vậy?"
Phó Hinh lắc đầu, "Không có gì, mẫu thân ngươi thật tốt. Ngươi là một nữ hài hạnh phúc."
Ngu Thanh phì cười, "Vậy tại sao ngươi không nói ta có một người cha như thế? Hạnh phúc à, ta chỉ biết rằng cố gắng không chắc chắn có được, nhưng không cố gắng thì chắc chắn không có."
Phó Hinh suy tư nghiêm túc về lời của Ngu Thanh.
Hạnh phúc... liệu có thể đạt được bằng cố gắng?