Chương 20.2

Dưới ánh trăng, Phó Hinh nằm nghiêng, chống tay nghiêm túc đánh giá Ngu Thanh. Từ lần đầu tiên thấy Ngu Thanh, nàng đã cảm thấy nữ tử này không đơn giản.

Có dũng khí, không có chút bối cảnh nào nhưng dám trực tiếp đối đầu với người phụ trách sòng bạc, lại còn là một tiểu lưu manh nổi danh.

Có mưu lược, giải quyết cha ruột không nói, còn có thể thuyết phục Mã Định cùng nàng diễn kịch.

Có gan dạ, đối mặt với thân thích vô đạo đức không hề rơi vào thế hạ phong.

Có kiến thức, có thể đưa ra những đề nghị khiến ngay cả ca ca cũng phải than thở, nháy mắt làm ca ca phải bội phục nàng.

Nàng và ca ca từ kinh thành đến đây, kiến thức của hai người hoàn toàn không phải người thường có thể so sánh, nhưng hai người vẫn bị Ngu Thanh thuyết phục.

Điều cực kỳ mấu chốt là Ngu Thanh rất hiểu tính tình của mình, làm người không câu nệ tiểu tiết, khi thấy mình giả nam trang cũng không kinh ngạc. Thậm chí nàng vô cùng xác nhận rằng, trong mắt Ngu Thanh chưa bao giờ xem thường mình. Không giống những người kia ở kinh thành, mặt ngoài nịnh bợ mình nhưng sau lưng lại khinh thường.

Làm việc có thể co duỗi linh hoạt, dám trực tiếp động thủ, cũng có thể ngụy trang yếu đuối; trước mặt và sau lưng hai cách xử lý khác nhau. Nếu như là người khác, nhất định sẽ cho rằng Ngu Thanh là kẻ hai mặt, tiểu nhân. Nhưng nếu không phải bị buộc đến mức có nhà nhưng không thể về, ai lại muốn làm như vậy?

Phó Hinh không nhịn được liên tưởng đến chính mình. Nếu không phải vì không thể ở lại nhà, nàng làm sao không ở kinh thành sống tốt, mà lại đi theo ca ca đến nơi xa xôi vạn dặm này. Nhớ tới những chuyện phiền lòng ở phủ, Phó Hinh làm sao không muốn giống như Ngu Thanh, thu thập bọn họ một phen thật tốt.

Phó Hinh thở dài, "Cuối cùng vẫn không bằng ngươi."

Nói xong, nàng mới nằm xuống, nhắm mắt lại.

Trước khi ngủ, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm: “Cứ đi theo Ngu Thanh thật tốt, nhất định có thể làm nên chuyện lớn!”

Cuộc sống sau này, Phó Hinh vô số lần cảm thấy may mắn vì đã ôm đùi Ngu Thanh. Nàng có thể nắm giữ vận mệnh của mình, không bị ai kiềm chế.

Tuy nhiên, đó là chuyện sau này. Hai người hiện tại, một người là cô nương nông gia, một người là tiểu thư nhà giàu. Truyền kỳ mới chỉ bắt đầu.

Sáng sớm hôm sau, hai người đã tỉnh dậy.

Ngu Thanh lo lắng cho mẫu thân, lập tức muốn cáo từ. Phó Hinh kéo Ngu Thanh lại, không để nàng đi.

"Ai u, A Thanh, tối hôm qua ta không nhìn rõ, quần áo của ngươi phía sau và trên tay áo vẫn còn máu! Dù ngươi có gấp cũng nên thay bộ y phục khác, rửa mặt rồi hãy đi chứ."

Ngu Thanh ngượng ngùng từ chối. Phó Hinh kiên quyết kéo nàng lại, phái gã sai vặt đi đón mẫu thân của Ngu Thanh. Lúc này Ngu Thanh mới yên tâm ở lại, để Phó Hinh cùng nha hoàn chuẩn bị.

Quần áo cũng được thay đổi bằng chiếc váy Phó Hinh chưa mặc mấy lần.

Cuối cùng Ngu Thanh cũng không biết mình thay đổi y phục trông như thế nào, chỉ thấy Phó Hinh cùng nha hoàn sau khi trang điểm xong, ngơ ngác nhìn mình. Ngu Thanh cảm thấy lúng túng.

Mẹ nó, dù xấu cũng không nên nhìn như vậy chứ. Rất không có lễ phép!

"Làm sao... Thế nào?" - Ngu Thanh thiếu tự tin.

Từ khi xuyên đến cổ đại, nàng chưa từng nhìn kỹ mình đâu!

Phó Hinh giả vờ lau nước miếng.

"A Thanh, ngươi thật đẹp mắt quá đi! Vì sao trước đó không ăn mặc thật tốt?"

Nha hoàn liều mạng gật đầu. So với những tiểu thư ở kinh thành, Ngu Tiểu thư còn đẹp hơn nhiều.

"Ngu Tiểu thư thật sự rất đẹp."

Mái tóc dài đen mượt được trâm bạch ngọc nhẹ nhàng kéo lên, vài lọn tóc rối rải xuống bên tai, làm nổi bật khuôn mặt càng thêm ôn nhu của Ngu Thanh. Khuôn mặt xấu hổ có chút ửng hồng nhẹ nhàng, cùng với váy màu hồng nhạt càng tăng thêm vẻ đẹp. Bên hông dùng dây lụa trắng thắt nhẹ, làm nổi bật eo thon gọn của Ngu Thanh.

Phó Hinh không nhịn được thở dài: "Chu phấn không sâu vân, nhàn hoa nhàn nhạt xuân. Nhìn kỹ chư chỗ tốt, người người nói, eo thon thân*."

(*là câu thơ miêu tả vẻ đẹp thanh tao, nhẹ nhàng của một người phụ nữ, với nét phấn son tinh tế, hoa nhàn nhạt trong sắc xuân, khiến ai nhìn cũng phải trầm trồ khen ngợi thân hình thon thả của nàng.)

Ngu Thanh còn chưa kịp lên tiếng, bên ngoài đã nghe thấy tiếng Phó Hạo Vũ quát lớn.

"Muội muội! Cẩn thận lời nói! Đây là thơ khen tặng không nên đọc ban ngày..."

Phó Hạo Vũ vừa nói vừa bước vào, nhìn thấy Ngu Thanh liền đứng sững lại, không tự giác ngẩn ngơ tại chỗ.