Ngu Thanh giải thích:
"Trồng xen là việc trồng nhiều loại cây khác nhau trên cùng một mảnh đất, giúp tận dụng tối đa diện tích ruộng đồng. Trồng gối vụ là việc gieo trồng cây mới ngay sau khi thu hoạch cây trước đó. Luân canh là thay phiên trồng các loại cây khác nhau trên cùng một mảnh đất theo chu kỳ, điều này giúp bảo vệ đất nông nghiệp tốt hơn, ví dụ như sẽ trồng đậu nành, lúa mì, ngô trong ba năm. Muốn biết chính xác phải trồng cây gì mới hiệu quả, vẫn cần ngài phải sắp xếp thử nghiệm."
Phó Hạo Vũ hăng hái ghi chép từng chữ của Ngu Thanh, sợ bỏ lỡ điều gì.
"Còn có cá, vịt và lúa nước, cũng có thể nuôi trồng chung một chỗ. Khi cấy mạ vào ruộng lúa, có thể thả cá bột vào theo, đợi đến khi cá bột lớn khoảng hai đến ba ngón tay thì thả vịt con vào ruộng lúa. Ruộng lúa sẽ cung cấp thức ăn cho cá và vịt, còn cá và vịt sẽ giúp ruộng lúa thanh trừ sâu bệnh và cỏ dại, đồng thời cá và vịt khi đi lại sẽ khuấy động đất, làm cho đất trở nên mềm hơn. Phân và nướ© ŧıểυ của cá và vịt là phân bón tốt cho ruộng lúa, giúp duy trì độ và làm tăng lên độ phì của đất."
"Chờ một chút, vậy cá sẽ không cắn đứt mạ sao? Vịt sẽ không phá hư sao?"
Phó Hinh là người đầu tiên đặt câu hỏi. Phó Hạo Vũ ngược lại không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Ngu Thanh.
Ngu Thanh giải thích: "Ừm, lo lắng của ngươi là hợp lý, cho nên việc xác định khi nào thả, thả bao nhiêu cá bột cùng vịt con đều vô cùng quan trọng."
"Khi nào? Bao nhiêu?"
Lần này, Ngu Thanh gặp khó khăn. Tất cả những thông tin nàng biết đều từ sách vở hiện đại hoặc video ngắn. Còn thực tế nàng cũng chưa từng tự mình xuống đất trồng cây.
May mắn, Phó Hạo Vũ nhận ra Ngu Thanh đang gặp khó khăn, chủ động chuyển hướng chủ đề.
"Không có việc gì, tại hạ đa tạ Tiểu Thanh muội muội."
Ngu Thanh cười một tiếng, từ Ngu Tiểu thư đến Tiểu Thanh lại đến Tiểu Thanh muội muội. Trong một khoảng thời gian ngắn, Phó Hạo Vũ đã thay đổi cách xưng hô với nàng không ít.
"Vậy ta sẽ không khách khí, theo Tiểu Hinh gọi ngươi một tiếng Phó đại ca.""
"Tự nhiên, tự nhiên."
"Phó đại ca, những phương pháp này đều là phương pháp tốt, nhưng muốn có hiệu quả tốt nhất, vẫn cần phải thí nghiệm. Không bằng ngươi có thể khai khẩn mấy mảnh đất hoang, tiến hành thí nghiệm riêng biệt. Nếu có hiệu quả, có thể mở rộng quy mô; nếu không thành công, cũng không thua thiệt."
Đạo lý “Quýt sinh ở Hoài Nam thì làm quýt, sinh ở Hoài Bắc thì làm chỉ”** Ngu Thanh vẫn hiểu điều đó.
(**đây là một thành ngữ trong tiếng Trung, có nghĩa là cùng một loại cây khi được trồng ở hai nơi khác nhau thì sẽ có kết quả khác nhau. Cụ thể, quýt trồng ở Hoài Nam thì vẫn là quýt ngon, nhưng khi trồng ở Hoài Bắc thì lại biến thành quả “chỉ”-một loại quả khác, không ngon.
Ý nghĩa sâu xa của câu thành ngữ này là: cùng một sự vật, nếu đặt trong môi trường khác nhau, sẽ cho ra kết quả khác nhau. Điều này nhấn mạnh tầm quan trọng của môi trường và điều kiện sống đối với sự phát triển của sự vật hoặc con người.)
"Tiến hành thí nghiệm? Đây là một ý kiến hay!"
Phó Hạo Vũ trầm mặc một lát, sau đó vỗ bàn đứng lên, "Được, sẽ nghe ngươi, sau khi chuyện thành công, đại ca tất có cảm ơn sâu sắc!"
Ngu Thanh đã nêu ra rất nhiều biện pháp, chỉ cần có thể thành công một cái, đừng nói đến việc bản thân có thể thăng tiến, mà chức quan của phụ thân ở kinh thành cũng có thể tăng lên một bậc nữa.
Đương nhiên, điều này không chỉ là công cụ để họ thăng tiến. Quan trọng hơn, những biện pháp này đều có lợi cho quốc gia và nhân dân!
"Hôm nay, ta không thể ở lại với các ngươi, Tiểu Thanh muội muội đừng khách khí, coi như ở nhà của mình."
Ngu Thanh cúi chào một chút, cười nói cảm ơn.
Phó Hạo Vũ suy nghĩ chốc lát, rồi nói: "Chuyện trong nhà ngươi không cần lo lắng, ta sẽ xử lý tốt. Còn nữa, Tiểu Thanh muội muội vừa nói muốn mở tiệm, mặt tiền cửa hàng coi như là tạ lễ ta tặng hai vị muội muội, sáng sớm ngày mai quản gia sẽ dẫn các ngươi đi xem cửa hàng."
Ngu Thanh vội vàng từ chối. Nhưng Phó Hạo Vũ nhất quyết muốn Ngu Thanh nhận lấy, cuối cùng Phó Hinh cũng khuyên.
"A Thanh! Ngày mai chọn được cửa hàng tốt, trực tiếp ở lại ổn định cuộc sống thì tốt biết bao. Cảm ơn huynh trưởng ——"
Phó Hinh hướng Ngu Thanh nháy mắt, Phó Hạo Vũ lúc này mới cười rời đi. Ngu Thanh đoán rằng đêm nay hắn sẽ không thể ngủ được.
Sau khi Ngu Thanh và Phó Hinh rửa mặt, ban đầu Ngu Thanh còn muốn hỏi Phó Hinh có ý gì. Nhưng cuối cùng Ngu Thanh lại mệt mỏi đến nỗi không chịu được mà ngủ thϊếp đi.