Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Ở Trong Câu Chuyện Cực Phẩm Điền Văn Ủng Hộ Nữ Quyền

Chương 19.1: Bày mưu tính kế

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phó Hạo Vũ liền trực tiếp mở miệng hỏi: "A, ta có thể hỏi đó là loại bánh ngọt nào mà hiếm lạ đến vậy không?"

Ngu Thanh suy nghĩ một chút rồi miêu tả: "Loại bánh ngọt này gọi là bánh kem, kết cấu xốp, mỗi lần cắn vào giống như đang ăn đám mây, mỗi chiếc đều có hương vị của trứng và bơ hòa quyện, cùng với bánh trà của chúng ta khác biệt tương đối lớn."

Nghe Ngu Thanh miêu tả, Phó Hinh nước bọt gần như chảy ra: "Cái gì! Đám mây trên trời?!"

Cắn vào đám mây? Điều này sẽ có cảm giác như thế nào?!

Phó Hạo Vũ thì càng hiếu kỳ, bơ lại là cái gì? Hắn trực tiếp hỏi tiếp.

Lần này, Ngu Thanh mỉm cười, không nói rõ mà chỉ trả lời đây là bí phương để nàng mở tiệm, ổn định cuộc sông.

Ý nghĩ mở tiệm này, từ khi mới xuyên đến nơi này Ngu Thanh đã suy nghĩ. Đây là khâu quan trọng nhất để cứu vớt mẫu thân khỏi những tình cảm mù quáng kia. Chỉ khi mẫu thân không còn chú ý người cha tệ bạc kia, có mục tiêu của mình, có mơ ước và sự nghiệp, bà mới có thể tỉnh táo lại.

Mở tiệm vừa có thể kiếm tiền, đồng thời cũng giúp mẫu thân nàng tập trung vào công việc, là một công đôi việc không thể nào tốt hơn.

Về việc có phải mở tiệm bánh kem hay không, Ngu Thanh vẫn chưa quyết định rõ ràng.

Đánh kem là một bước rất quan trọng. Nếu không có máy móc, chỉ dựa vào tay làm sẽ không làm lâu dài được. Còn có lò nướng phải dựng lên như thế nào, nàng cũng phải cần lên lại kế hoạch cẩn thận. Hiện tại, Ngu Thanh chỉ lấy cớ để Phó Hạo Vũ ngừng hỏi.

Quả nhiên, Phó Hạo Vũ nghe xong liền dừng lại tâm tư. Theo hắn suy đoán, có lẽ căn bản Ngu Thanh cũng làm không được, hiện tại chỉ đang dùng lời nói lừa gạt mình thôi.

Ngược lại, Phó Hinh, dù chưa ăn bánh ngọt, vẫn hứng thú nắm tay áo Ngu Thanh: "A Thanh muốn mở tiệm? Vậy ta muốn tham gia có được không?"

Ngu Thanh nở nụ cười: "Được được được, chỉ cần ta mở tiệm, nhất định sẽ kéo ngươi cùng tham gia."

"Tốt!"

Ba người lúc này mới tiếp tục ăn. Đến cuối bữa, một hạ nhân đột nhiên chạy vào, "Đại nhân, không hay rồi!"

Phó Hạo Vũ cau mày, ngượng ngùng cười với Ngu Thanh rồi quay lại hỏi hạ nhân: "Xảy ra chuyện gì? Sao lại vô lễ như vậy?"

Hạ nhân xoa trán đẫm mồ hôi, quỳ trên mặt đât run lẩy bẩy: "Bông! Sâu bọ phá hoại rất nghiêm trọng! Đặc biệt là vùng đồng ruộng phía Bắc, gần như... gần như toàn quân bị diệt*. Mùa đông năm nay sợ là sẽ rất khó khăn."

(*ý chỉ vùng bông phía Bắc gần như bị sâu bọ phá hoại hoàn toàn)

Phó Hạo Vũ lập tức đứng dậy: "Tại sao lại có thể như vậy?!"

Huyện Lễ An nổi tiếng với sản lượng bông dồi dào, ở nơi này gần như tất cả nông dân đều kiếm sống từ việc trồng bông. Hàng năm họ cung cấp rất nhiều bông cho các nơi để kiếm tiền.

Gần như có thể nói: huyện Lễ An sản xuất bông chiếm đến 90% sản lượng bông của toàn bộ Huyền Triều. Nếu bông ở huyện Lễ An bị hao tổn, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ bách tính Huyền Triều.

"Năm nay có rất nhiều sâu bọ, những người bên dưới đã phát hiện ra từ trước nhưng không dám báo cáo nên đã giấu kín. Đến hôm nay sự việc bại lộ mới báo cáo! Đại nhân phải làm sao bây giờ?"

Hạ nhân gấp gáo nói thêm: "Nếu như...Nếu như năm nay thu hoạch giảm mạnh… chỉ sợ sẽ có lưu dân, còn có không ít người sẽ chết cóng."

Phó Hạo Vũ không kịp bận tâm đến việc có người ngoài đang ở đây, tâm phiền ý loạn đi lới đi lui.

Ngu Thanh ngồi phía sau, gõ nhẹ bàn. Thực ra, nàng biết một phương pháp...

Phó Hạo Vũ phất tay ra hiệu cho hạ nhân lui xuống, sau đó quay lại nói với Phó Hinh và Ngu Thanh: "Hôm nay ta không thể ở lại với các ngươi, Ngu tiểu thư tự nhiên, không cần khách khí."

Phó Hinh lo lắng gật đầu: "Ca, ngươi nhanh đi, đừng lo cho chúng ta."

Ngu Thanh do dự một chút rồi gọi lại Phó Hạo Vũ. Nàng không muốn thấy bách tính (dân chúng) phải trôi dạt khắp nơi, dù sẽ có nguy hiểm, nàng cũng muốn cố gắng hết sức.

Trong thời cổ đại, bông chính là nhu yếu phẩm quan trọng để qua mùa đông.

"Huyện lệnh đại nhân, có thể hay không nghe tiểu nữ tử nói một lời?"

Phó Hạo Vũ dừng bước, cau mày nhìn về phía Ngu Thanh. "Ngu Tiểu thư còn có chuyện gì?"

Phó Hạo Vũ nghĩ thầm, rốt cục đến. Ta liền biết ngươi tiếp cận muội muội ta không có chuyện tốt, so với nhưng cô gái trong kinh thành cũng không có gì khác nhau!

Cũng chỉ có muội muội ngốc này của mình, mỗi lần bị người lợi dụng còn không biết!

Không phải sao, bây giờ cũng bắt đầu câu dẫn mình! Một cô nương nhà nông, suy cho cùng tầm mắt vẫn còn hạn hẹp, không biết phân rõ nặng nhẹ!

Mình đang khổ sở vì chuyện thu hoạch của bách tính, làm gì có tâm trí để nói chuyện yêu đương? Trong lòng Phó Hạo Vũ, cảm nhận về Ngu Thanh càng giảm sút.

Phó Hinh liếc nhìn Ngu Thanh, dù nàng không biết Ngu Thanh muốn làm gì, nhưng từ khi quen biết Ngu Thanh, nàng biết rằng Ngu Thanh chưa từng bắn tên không đích (*ý là hành động mà không có mục đích).

Vì vậy, vội mở miệng khuyên: "Ca, hiện nay sự tình đã xảy ra, nghe một chút cũng không mất gì, ngươi cứ nghe thử xem."
« Chương TrướcChương Tiếp »