Chương 18: Bối cảnh thật lớn

Ngu Thanh lấy cớ muốn chiêu đãi Phó Hinh, không ở lại đến cuối cùng mà rời đi.

Nàng lười nói chuyện với người nhà Ngu Thân. Phó Hinh cũng không ngại phiền phức, đi cùng Ngu Thanh trở về nhà.

Trong nhà loạn thành một đống, chăn mền gối đầu toàn bộ bị ném xuống đất, căn bản không thể ở được. Thêm vào đó, khóa cửa cũng bị phá hỏng.

Phó Hinh lo lắng Ngu Thanh một mình ở lại sẽ gặp chuyện không hay, nên nhất quyết kéo Ngu Thanh về huyện thành. Ngu Thanh đành phải tìm hai tấm ván gỗ để tạm chắn cửa.

Dù sao trong nhà một thứ đáng giá cũng không có. Nếu không phải vì vậy thì đám người Ngu Thân cũng không nhất định đợi cô trở về*.

(*ý trong nhà không có gì nên đám người Ngu Thân mới đợi mẹ con Ngu Thanh về để đòi tiền.)

Chờ khi Ngu Thanh lên xe, Phó Hinh vẫn còn rất kích động, nắm lấy tay Ngu Thanh, vô cùng cao hứng khen ngợi.

"A Thanh à, màn trình diễn này thật quá đẹp mắt, ngươi so với mấy người trên sân khấu kịch còn diễn tốt hơn!"

Ngu Thanh liếc mắt, con hát thời cổ đại không phải là một danh xưng tốt.

"Ngươi đi luôn đi!"

Phó Hinh nháy mắt liền hiểu ra mình nói chuyện, liền tiến lên cười tinh nghịch xin lỗi Ngu Thanh.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là ta nói sai lời. Chúc mừng ngươi, từ nay thoát khỏi biển khổ."

Ngu Thanh tâm tình cũng phấn chấn không kém. "Đúng vậy, từ nay trời cao mặc chim bay rồi."

Ngu Thanh thoải mái duỗi lưng một cái.

Ánh mắt Phó Hinh tràn đầy tán thưởng. Nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của NGU THANH, nàng vô cùng ao ước. Ngu Thanh bị ánh mắt của Phó Hinh nhìn đến cả người nổi da gà.

"Uy uy uy, tiểu tỷ tỷ, ngươi nhìn ta làm gì?"

Phó Hinh chống cằm, khuỷu tay đặt trên đùi, "Bởi vì ngươi đẹp mắt mà!"

Ngu Thanh liếc mắt, cười hì hì nhéo má Phó Hinh.

"Ngươi cái tiểu lừa gạt! Ta toàn thân lôi thôi lếch thếch, tóc cũng không gọn gàng, làm gì mà đẹp mắt?"

Phó Hinh khoát tay, "Không, ta không nói về bề ngoài, mà là bên trong của ngươi."

"Bên trong? Ngươi mới quen ta được bao lâu?"

Phó Hinh cười một tiếng, "A Thanh à, ngươi có biết không, ta từ trước tới giờ nhìn người rất chuẩn, ngươi là người đầu tiên ta kết giao làm bằng hữu."

Ngu Thanh nghiêm túc nhìn Phó Hinh: "Ngươi thử nói xem ta có điểm gì lọt vào mắt xanh của ngươi?"

Phó Hinh xích lại gần chút.

"Ngay từ đầu sau khi Mã Định đem sự tình của ngươi nói ra, ta đã có hứng thú rất lớn đối với ngươi. Sau đó, khi ngươi tiếp nhận đề nghị của ta, thoải mái để ta giúp đỡ, điều này thật khiến ta bất ngờ. Ngươi còn nhìn thấu việc ta cải trang nam thành nữ, và chuyện đêm nay cũng mở rộng tầm mắt của ta. A Thanh, thật lòng mà nói, ta rất may mắn khi gọi ngươi lại lúc đó."

Ngu Thanh cùng Phó Hinh nhìn nhau cười một tiếng.

"Ta cũng rất may mắn khi tìm ngươi giúp đỡ. Cảm ơn Tiểu Hinh, đêm nay nhờ có ngươi ở đó."

Nếu như đêm nay không có Phó Hinh và các quan sai đại ca, mọi việc chưa hẳn sẽ thuận lợi như vậy.

Phó Hinh cười khúc khích. "Ai nha, đừng nói chuyện khách khi như thế, thật ra ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi. Số tiền kia ngươi kiếm được bằng cách nào? Truyền thụ kinh nghiệm cho ta đi."

Ngu Thanh liền một năm một mười nói ra. Phó Hinh liên tục tán dương. Phó Hinh tự hỏi, nếu ở cùng tình huống, nàng không thể làm tốt hơn Ngu Thanh, thậm chí còn kém xa.

Hai người nói chuyện rất vui vẻ, chủ đề ngày càng nhiều. Quan điểm và suy nghĩ của Ngu Thanh về nhiều chuyện khiến Phó Hinh hai mắt sáng rực.

Đêm khuya, xe ngựa trực tiếp chạy vào huyện.

Nhưng khi Phó Hinh đưa Ngu Thanh đến khách sạn thì mới nhận ra rằng khách sạn đã đóng cửa! Phó Hinh không nói hai lời, kéo Ngu Thanh về huyện nha.

Vốn nghĩ rằng mọi người trong nhà đều đã ngủ, không ngờ Phó Hinh ca ca lại đang đợi nàng trở về.

"Phó Hinh! Nha đầu ngươi lá gan cũng thật lớn! Bây giờ là lúc nào rồi mới trở về!!"

Phó Hinh lè lưỡi, ngoan ngoãn đứng trước mặt ca ca.

"Huynh trưởng đừng giận, Hinh Nhi hôm nay thế nhưng là đi làm việc tốt mà!" - vừa nói vừa ôm lấy cánh tay huynh trưởng nàng.

Ngu Thanh ngượng ngùng đứng ở phía xa, tránh mặt hai người. Ca ca Phó Hinh rõ ràng rất cưng chiều Phó Hinh, chỉ chỉ vào trán nàng.

"Ừ, vậy ngươi nói xem, hôm nay ngươi làm việc gì tốt? Nếu thật sự là chuyện tốt, huynh trưởng có thể không phạt ngươi…"

Phó Hinh vui mừng, lập tức kéo Ngu Thanh lại gần.

"Huynh trưởng, muội muốn giới thiệu cho ngươi một người, đây là Ngu Thanh, Ngu tiểu thư."

Phó Hinh liếc mắt nhìn huynh trưởng, khẽ gật đầu.

"A Thanh, đây là huynh trưởng ta, Phó Hạo Vũ, Huyện lệnh của huyện chúng ta. Ngươi cứ theo ta gọi hắn là huynh trưởng là được."

Ngu Thanh không hoàn toàn tin lời Phó Hinh, chỉ lễ phép nói: "Gặp qua Huyện lệnh đại nhân.", rồi cúi đầu hành lễ.

Phó Hạo Vũ nhìn Ngu Thanh từ xa, thấy trang phục của nàng vẫn còn nhiều vết vá, tóc chỉ được ghim sơ sài, thậm chí cả người còn chưa được chải chuốt chỉnh tề. Theo bản năng liền cho rằng Ngu Thanh chỉ là một nông gia nữ (*ý là cô nương nhà nông) bình thường. Nhưng sau khi quan sát cẩn thận, hắn liền cảm giác không đúng.

Từ khi Ngu Thanh bước vào sân, trong mắt nàng không có chút kinh ngạc nào.

Hắn tự nhận rằng sân nhà mình được trang trí khá tốt. Cách bố trí cảnh vật càng khiến cho không ít quý tộc nông thôn phải ngạc nhiên.

Thêm vào đó, muội muội mình còn nhéo eo mình và nháy mắt với hắn.

Phó Hạo Vũ thu lại sự xem thường của mình, cúi đầu hành lễ một chút.

"Gặp qua Ngu tiểu thư."

Ngu Thanh bình tĩnh nhận lễ, không hề có vẻ sợ hãi.

Đúng như suy nghĩ của Phó Hạo Vũ, mọi thứ trong khu nhà nhỏ này đều là những thứ nàng đã quen nhìn trong hiện đại. Ngay cả ngự hoa viên ở Tử Cấm Thành cũng không phải là điều quá hiếm lạ với nàng. Muốn nàng cảm thấy giả vờ ngạc nhiên thì phải xem kỹ năng diễn xuất của nàng thế nào.

Phó Hinh lắc lắc tay huynh trưởng, làm nũng nói: "Ca, muội đói——"

Phó Hạo Vũ mỉm cười và an ủi: "Ta biết muội trở về sẽ muốn ăn gì đó, đã sớm bảo người chuẩn bị sẵn."

Dứt lời liền quay về phía Ngu Thanh, mời nàng cùng ăn.

Ngu Thanh từ khi đến nơi này chưa từng ăn món gì ngon, và sau một trận hỗn loạn như thế, nàng đói đến mức gần chết. Được mời, nàng tự nhiên vui vẻ nhận lời, cùng Phó Hinh nắm tay nhau đi vào phòng ăn.

Nhìn thấy cả bàn đầy những món ăn tinh tế, nàng không thể không cảm thấy thèm thuồng.

Khi Phó Hinh và Phó Hạo Vũ bắt đầu ăn, Ngu Thanh cũng không chút khách khí mà bắt đầu thưởng thức.

"Ngon quá —— Ca, món điểm tâm này lại ngon hơn rồi!"

Ngu Thanh cũng thử một miếng, cảm nhận được sự mềm mại, ngọt ngào của món đậu đỏ, vỏ ngoài thì giòn và xốp, nếu là có chút bơ nữa thì càng thêm hoàn mỹ! Ngu Thanh khẽ lắc đầu, trong lòng cảm thấy tiếc nuối.

Nhưng động tác của nàng lại khiến hai người hiểu lầm. Phó Hạo Vũ đầu tiên lên tiếng hỏi: "Ngu Tiểu thư, có phải không hài lòng với món ăn? Có phải không vừa miệng không?"

Phó Hinh cũng nhìn Ngu Thanh với vẻ mặt khó hiểu.

Ngu Thanh vội vàng giải thích: "Không phải không hài lòng, món ăn rất ngon. Chỉ là làm tôi nhớ lại một loại bánh ngọt tôi đã từng ăn khi còn nhỏ, nó cũng rất tuyệt."

Phó Hinh tỏ vẻ hứng thú, nàng biết rõ hôm nay món điểm tâm này thực sự rất ngon. Nhưng nhìn vẻ mặt của Ngu Thanh, có vẻ như món bánh trong trí nhớ của nàng càng mĩ vị hơn.

Phó Hinh liền hỏi: "Vậy có thể mua ở đâu được?"

Ngu Thanh cười đáp: "Lần sau ta sẽ làm cho ngươi ăn, đảm bảo để ngươi lưu luyến quyên về..."

Phó Hinh vui vẻ gật đầu, "Là ngươi nói nhé, không cho phép thất hứa!"

"Tốt…”

Lúc này, Phó Hạo Vũ lặng lẽ nhấp một ngụm trà, trong lòng có chút không đồng ý. Vị đầu bếp làm điểm tâm này là người hắn đặc biệt mang từ kinh thành tới.

Chẳng lẽ nông gia nữ này có thể làm món ngon hơn đại sư phó sao?