Chương 17.2

Không đợi trời sáng, trưởng thôn đã trực tiếp dẫn người ép người nhà Ngu gia đến từ đường.

Phó Hinh không chịu đi, nhất định phải theo xem náo nhiệt, Ngu Thanh không khuyên nổi, đành phải mang theo nàng cùng đi từ đường. Hai vị quan sai cũng theo cùng đến từ đường. Có sự hiện diện của họ, trưởng thôn xử lý càng thêm quyết đoán.

"Thứ nhất, Ngu Thanh đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với người nhà Ngu Thân, từ nay về sau sẽ là một hộ độc lập. Thứ hai, đêm nay người nhà Ngu Thân vô cớ xâm nhập vào nhà người khác, còn có ý đồ vơ vét tiền tài, hành động không khác gì kẻ trộm, phạt Ngu lão thái thái và con dâu trông coi từ đường 3 tháng! Ngu gia tráng đinh (đàn ông khỏe mạnh) hàng ngày phải quét dọn tế bái tổ tiên! Sau khi Ngu Thanh kiểm tra tài sản trong nhà, nếu có thiếu sót, người nhà Ngu gia phải bồi thường theo giá trị! Các ngươi có dị nghị gì không?"

Khi nói đến vấn đề tiền bạc, Ngu lão thái thái cũng không sợ, giận dữ mắng: "Dựa vào cái gì! Nhà bọn hắn cái gì cũng không có! Chúng ta đã tìm kỹ rồi!"

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều khinh thường nhìn bà lão nhà Ngu gia. Đây không phải đem chuyện xấu mình làm đều nói ra rồi sao?

Ngu Thân lập tức che miệng Ngu lão thái thái, "Nương! Người nói cái gì đó! Tức giận cũng không thể nói bậy được."

Ngu Thanh ở bên cạnh thực sự không nhịn được, cúi đầu bưng chặt miệng, cười hai tiếng. Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngốc như heo.

Chờ khi đã nhịn được cười, Ngu Thanh treo lên biểu cảm tội nghiệp, nói với trưởng thôn: "Thôn trưởng nói rất công bằng, Ngu Thanh không có dị nghị."

Dáng vẻ của Ngu Thanh đầy tri thức, hiểu lễ nghĩa hoàn toàn khác với thái độ của người nhà Ngu gia.

Mọi người ở đây trong lòng chỉ có một suy nghĩ. Ngu Thanh thật đúng là cô nương tốt!

Nàng có thể kiếm tiền nuôi gia đình, còn nhận biết quý nhân, thậm chí có thể mời cả quan sai đến!

Là người biết tiến lùi, hữu lễ có tiết (**), nhìn thế nào cũng thấy tốt!

(**là cụm từ Hán Việt dùng để chỉ người không chỉ biết cư xử lễ độ mà còn giữ gìn phẩm hạnh, đạo đức.)

Trưởng thôn bắt đầu cười một tiếng, hắn cũng thích kiểu người như Ngu Thanh.

Hiện tại, dù sao cũng có mặt quan sai và khách quý, việc xử lý thuận lợi sẽ cho thấy hắn là người công chính! Trưởng thôn sờ sờ râu, lúc này lấy gia phả ra.

"Chọn ngày không bằng đυ.ng ngày, hôm nay liền tách riêng chi của Ngu Thanh ra, ai sẽ làm chủ hộ?"

Ngu Thanh kiên định nói: "Ta cùng mẫu thân ta là đủ."

Trưởng thôn nghĩ ngợi, rồi hỏi mọi người xung quanh: "Các ngươi có gì dị nghị không?"

Không đợi những người khác lên tiếng, Phú Hinh đã nói trước: "Làm sao? Còn có ai không đồng ý sao?"

Thôn dân lập tức lắc đầu.

“Ta không có ý kiến.”

"Ta cũng không có, thôn trưởng ngài cứ làm thế đi."

"Đúng vậy.” “Ta cũng không có."

Ngu Thanh lúc này cúi chào: "Tiểu Thanh xin cảm ơn các thúc thúc, thẩm thẩm, sau này nhất định sẽ có lời cảm tạ sâu sắc."

Nếu trước đó Ngu Thanh nói lời này, mọi người sẽ chỉ coi như trò cười tùy tiện nghe một chút.

Nhưng hôm qua phát sinh chuyện Ngu Thanh trả tiền gấp đôi, tất cả mọi người đều nhớ rõ.

Hiện tại, khi nghe Ngu Thanh nói sẽ có lời cảm tạ sâu sắc, ai nấy đều vui mừng không ngớt, trong lòng nở hoa.

"Đều là người trong một thôn, nói gì đến cảm tạ với không cảm tạ."

"Đúng vậy, thím đã nhìn ngươi lớn lên, biết bản tính ngươi tốt. Chuyện này vốn dĩ là người nhà Ngu Thân làm sai, Tiểu Thanh giờ tách ra là đúng."

"Thúc và thím ở gần các ngươi! Sau này nếu Ngu Thân bọn hắn còn dám khi dễ các ngươi, thúc và thím nhất định sẽ lập tức tới giúp!"

"Ta cũng vậy! Tiểu Thanh cứ gọi thím bất cứ lúc nào."

Ngu Thanh mỉm cười cảm ơn từng người.

Trong lòng cô như sáng tỏ, hôm nay nhà Ngu Thân chắc chắn đã sớm đến. Nhưng trừ thím Điền, những người khác đều không liên quan và đứng ngoài cuộc.

Ngu Thanh cuối cùng cũng thực sự hiểu rõ cảm giác của câu "bần cư phố xá sầm uất không người hỏi, giàu ở thâm sơn có bà con xa."