Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Ở Trong Câu Chuyện Cực Phẩm Điền Văn Ủng Hộ Nữ Quyền

Chương 16.1: Thu thập người Ngu gia

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sắc mặt đại bá tối sầm, khóe miệng run lên vì tức giận, lớn tiếng phản bác: "Ta đường đường là một nam tử, có gì mà không dám?"

Đại biểu ca cũng ở bên cạnh ồn ào.

"Xú nha đầu! Ngươi dám nói chuyện với cha ta như thế? Có phải ngươi không biết sợ đúng không!"

Lời nói thì hùng hồn, nhưng thân thể hắn lại né tránh sau lưng Đại bá, chỉ thò đầu ra kêu gào.

Ngu Thanh kéo ghế ra, ngồi xuống, chân bắt chéo, lạnh giọng nói: "Ồ? Vậy ta sẽ vạch mặt cho rõ."

Lão thái thái lúc này cũng hồi thần lại. Nhận được ánh mắt ra hiệu từ Đại bá, bà liền trực tiếp ngã xuống đất, khóc lóc thảm thiết.

Âm thanh gào thét của bà thật to, như thể sợ người khác không nghe thấy.

"Ôi! Mệnh ta thật khổ! Bị tôn nữ bất hiếu khi dễ, nàng khi dễ ta tuổi đã cao như vậy! Người đâu mau tới đây... Làm chủ cho ta lão thái thái này!"

Đại bá nương cũng kịp phản ứng, sau đó cũng gào thét: "Nàng dám đánh Đại bá mẫu! Bất hiếu, bất hiếu a!"

Phó Hinh bực bội che tai lại, nàng thấy phiền nhất là loại tiết mục này. Ồn ào muốn chết!

Ngu Thanh cũng vậy. Nếu có lý thì giải quyết bằng lý lẽ, vô lý thì khóc lóc om sòm là kiểu gì! Nàng lạnh lùng nhìn hai người đang diễn kịch.

Tiếng ồn ào đã thu hút không ít thôn dân, từng người tụ tập trước cửa nhà của Ngu Thanh.

"Đây là xảy ra chuyện gì? Nhà Chu thẩm tử không phải vẫn rất yên tĩnh sao?"

"Không biết a, làm người ta không ngủ được."

"Lão thái thái nhà tôi sợ đến mức đau ngực, tôi tranh thủ thời gian đến xem, đây là làm cái chuyện xấu gì."

Điền Nhạc thấy vậy, lập tức chạy vào, đứng trước mặt Ngu Thanh. Ngu Thanh nhẹ nhàng kéo áo của Điền Nhạc, thì thầm: "Thím Điền, có thể giúp ta mời thôn trưởng đến không?"

Điền Nhạc nhíu mày, quay lại hỏi nhỏ: "Ngươi có chắc mình có thể ứng phó được bọn họ không?"

Ngu Thanh cười nhẹ gật đầu, Điền Nhạc lúc này mới chạy ra ngoài..

Ngu Thanh nhìn theo bóng lưng của Điền Nhạc, nghĩ thầm rằng sau khi giải quyết xong chuyện này, nhất định phải cảm ơn thím Điền thật nhiều.

Ngu Thanh thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn những người Ngu gia, mỉm cười rồi nhanh chóng thay đổi sắc mặt, nước mắt từng giọt rơi xuống, làm người Ngu gia nhìn thấy đều sửng sốt.

Phó Hinh hưng phấn di chuyển ghế, lấy từ trong túi ra một nắm hạt dưa và ngồi đó quan sát.

Ngu Thanh khom người một chút, cả người đều thay đổi khí thế, trở nên yếu đuối, bất lực đầy tội nghiệp.

Không phải chỉ giả vờ làm trà xanh, giả vờ đáng thương sao——Ai mà không biết chứ.

Ngu Thanh khóc lóc chạy ra ngoài, đem những người ở ngoài đang xem náo nhiệt kêu vào.

"Các vị phụ lão hương thân, các người cần phải giúp Ngu Thanh làm chủ! Tôi và nương…sắp bị bọn họ ép đến chết!"

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không đứng ra. Cuối cùng, một người thím không chịu nổi, lên tiếng hỏi.

"Ny Tử đừng khóc, rốt cuộc tối nay xảy ra chuyện gì?"

Ngu Thanh ủy khuất và không dám nói gì. Đại bá nhìn Ngu Thanh, nàng chỉ khẽ run rẩy một chút.

"Không có... Không có chuyện gì lớn đâu..."

Đại bá mẫu trừng mắt nhìn Ngu Thanh, bộ dạng vừa nãy diễu võ giương oai như tiểu bá vương đâu? Hiện tại giờ sao lại hành xử như vậy?

Ngu Thanh vừa sợ hãi kêu lên một tiếng.

"A... Tiểu Thanh... Tiểu Thanh sợ hãi."

Phó Hinh không thể nhịn được, cười phốc một tiếng. Ngu Thanh lặng lẽ liếc mắt về phía nàng, Phó Hinh ngay lập tức ngồi thẳng lưng, biểu thị mình sẽ ngoan ngoãn.

Biểu ca không giữ được bình tĩnh, lập tức túm lấy tay Ngu Thanh, "Ngươi! Ngươi gạt người!"

Ngu Thanh cố ý dùng sức kéo hắn về phía mình, thuận thế ngã xuống. Nhưng đối với người ngoài xem, có vẻ như biểu ca trực tiếp đẩy Ngu Thanh. Ngu Thanh ngồi trên đất, muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.

Các thẩm nương xung quang dù không thích Ngu Thanh, nhưng cũng không quen nhìn cảnh đánh người, mỗi người đều chỉ trích.

"Tốt xấu gì cũng là biểu muội của ngươi! Sao ngươi lại đẩy người như vậy?"

"Ngu Lâm, ngươi còn chưa lập gia đình mà đã đánh người rồi sao?!"

"Đường đường một nam tử hán, sao lại động thủ với tiểu cô nương?"

"Thật là xấu hổ, lần trước ta còn nói ngươi là người tốt!"

Ngu Thanh lúc này lau nước mắt. Lão thái thái và Đại bá mẫu của Ngu gia cũng nóng nảy phản bác.

"Không được nói xấu đại bảo nhà ta như vậy!"

"Ngu Thanh chính là thích bị đánh! Đẩy nàng thì thế nào?"

Vừa lúc đó, Điền Nhạc mang theo thôn trưởng xuất hiện. Ngu Thanh trong lòng thầm kêu một tiếng tốt.

Đại bá mẫu à, Đại bá mẫu, ngươi lại gây rắc rối cho con của ngươi rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »