"Cái gì?" - Thư sinh tỏ ra kinh ngạc - "Làm gì có chuyện tiểu cô nương nào."
Ngu Thanh mỉm cười nhìn thư sinh: "Là ngươi đó…”
Thư sinh ngả người về phía sau, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin được.
"Ngươi nói bậy! Ta chỉ là có vẻ hơi nữ tính một chút thôi! Sao ngươi lại vô duyên vô cớ nói ta là cô nương?"
Ngu Thanh nhún vai, sờ cằm đánh giá: "Ngươi có lỗ tai."
Thư sinh lập tức sờ lên lỗ tai mình.
Ngu Thanh thấy thú vị, tiếp tục nói: "Ngươi không có yết hầu."
Sắc mặt thư sinh càng tệ, lập tức che cổ.
Cuối cùng, Ngu Thanh chỉ vào ngực thư sinh:
"Nhưng điều đó không quan trọng, mấu chốt chính là ngươi... nơi này không nhỏ ——"
Thư sinh thẹn quá hóa giận, vội che ngực mình.
Ngu Thanh cười lớn, "Ngươi thấy không, chỉ nữ hài tử mới có dáng vẻ như vậy ——"
Nàng đắc ý lắc đầu, "Ta nói đúng đi——"
Thư sinh buông tay xuống, ngồi thẳng lưng lên một cách lẫm liệt.
"Hừ! Được thôi! Coi như ngươi lợi hại! Lão tử chính là cô nương!"
"Nha."
Ngu Thanh trả lời tùy ý, trong lòng vẫn không yên về người Ngu gia.
Nhưng thư sinh không hài lòng, hừ một tiếng.
"Ngươi chỉ muốn nói vậy thôi sao?"
Ngu Thanh vô tội gật đầu, "A, vậy không phải sao?"
Khuôn mặt thư sinh đỏ bừng, trong trắng lộ hồng, rất đẹp mắt.
"Ngươi không muốn nói thêm chút gì à? Ví dụ như mắng ta là khác người? Hay là nói ta không biết xấu hổ?"
Ngu Thanh phì cười.
"Ha ha ha."
Mặt thư sinh càng đỏ hơn, "Này! Ngươi cười cái gì!"
Ngu Thanh ôm bụng, cười đến mức không thở nổi.
"Nào có người lại tự chửi mình? Còn mắng một cách hung ác như thế! Có điều, ta không nghĩ như vậy, ngươi làm như vậy chắc chắn có lý do của ngươi, hơn nữa, thành thật mà nói, điều này thật sự siêu ngầu mà.."
"Siêu ngầu?" - Thư sinh nghiêng đầu, không hiểu nhìn Ngu Thanh.
"Ừm... Ý ta là rất tuyệt, rất lợi hại."
"Thật sao?" - Mắt thư sinh sáng lên, nhìn chằm chằm vào Ngu Thanh, "Ngươi thật sự nghĩ ta như vậy rất tuyệt?"
Ngu Thanh nhẹ gật đầu.
"Đúng vậy. Chí ít ngươi có dũng khí phi thường, dám làm những điều người khác không dám. Mà ta cũng không phải người tốt lành gì, hẳn không nên gọi ngươi đi thu thập người khác."
"Ha ha ha, có ý tứ, thật sự là rất có ý tứ! Ta bắt đầu thích ngươi rồi, ngươi quả nhiên không giống những nữ tử khác! Ta không nhìn lầm người!"
Ngu Thanh chống cằm, "Ồ, thích cái này à."
Thư sinh nhẹ gật đầu, "Ừm, thích ——"
"Vì sao? Có phải vì ta nói ngươi nữ giả nam trang rất có dũng khí không?"
Thư sinh suy nghĩ một chút, rồi phủ nhận.
"Không hoàn toàn như vậy, ta đã thích ngươi từ lần trước khi ngươi cùng Mã Định diễn kịch. Ngươi có ý tưởng và cách làm rất can đảm. Lần này giúp ngươi cũng là vì ta bội phụ ngươi. Không phải tất cả cô nương đều dám đối diện với những điều mình không thích và lên tiếng."
Ngu Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Trách không được ngươi nhất định phải đi theo xem kịch."
"Trước đó là xem kịch, bây giờ không phải. Hiện tại là giúp tỷ muội! Này, chúng ta có thể kết nghĩa kim lan không?"
Ngu Thanh cười, "Không được ——"
"Vì sao? Nhà ta có quyền thế, ngươi không kết nghĩa kim lan với ta thì thật đáng tiếc." Nói xong còn nháy mắt với Ngu Thanh.
Ngu Thanh nở một nụ cười xinh đẹp, "Nào có tỷ muội mà tên của nhau cũng không biết?" Nói xong đưa tay ra: "Ta tên là Ngu Thanh, là cô nương nhà nông."
Thư sinh nghiêng đầu, không hiểu ý của Ngu Thanh.
Ngu Thanh sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra rằng đây là lễ nghi hiện đại, vừa định rút tay về, lập tức bị thư sinh giữ chặt.
Học theo dáng vẻ của Ngu Thanh, thư sinh nắm tay lại.
"Ách, ta tên là Phó Hinh, từ kinh thành đến." - Sau đó cẩn thận hỏi: "Ta có làm đúng không?"
Ngu Thanh cười, nắm chặt tay Phó Hinh, "Đúng rồi ——"
Phó Hinh vui vẻ cũng nắm chặt tay Ngu Thanh, "Thật thú vị, đây là phong tục bên này sao?"
Ngu Thanh lắc đầu, "Không, đây là phong tục của ta."
"Haha, ta biết mà, ngươi rất thú vị. Đúng rồi, lát nữa ta phải phối hợp với ngươi thế nào?"
Phó Hinh chống nạnh, làm dáng vẻ, "Có phải muốn diễn vai ác bá không?"
Sau đó cầm quạt lắc lắc, "Hay là muốn diễn vai công tử văn nhã để tạo áp lực?"
"Ta đều có thể phối hợp ——"
Ngu Thanh chạm nhẹ vào mũi Phó Hinh, "Ngươi chỉ cần xem kịch thôi! Dựa vào quan sai đại ca ở bên ngoài là đủ rồi."
"Vậy được ——"
Phó Hinh là một cô nương thích sự mới lạ, tới bây giờ vẫn chưa có ai làm cho nàng hài lòng để làm bạn trao khăn (bạn tâm giao).
Ngu Thanh lại là cô nương hiện đại, đến cổ đại để đấu tranh với cha cặn bã, hiện tại cũng hiếm khi có được một người bạn "khuê mật".
Hai người vừa vặn hợp nhau, có cảm giác như gặp được nhau quá muộn màng.
Không đợi hai người trò chuyện đủ, nha dịch gõ gõ cửa xe.
"Tiểu công tử, chúng ta đến rồi."
Ngu Thanh và Phó Hinh lúc này mới dừng lại, xuống xe ngựa.
Lúc này, cánh cửa tiểu viện của nhà Ngu Thanh đang mở rộng, bên trong đang cãi nhau.
Ngu Thanh và Phó Hinh nhìn nhau cười một cái, sau đó đồng thời thu lại nụ cười, thay vào đó là vẻ mặt lạnh như băng. Cùng đi vào…
Lúc này trong viện tử có bốn người đang ngồi, lần lượt là lão thái thái, Đại bá, Đại bá mẫu và biểu ca đã lâu không gặp.
Ngu thái thái thấy Ngu Thanh trở về, lập tức kêu lên.
"Tốt lắm ngươi cái tiểu Ny Tử! Muộn như thế này mới về nhà! Không tuân thủ nữ đức! Ta phải thay con trai ta giáo huấn ngươi một chút! Ngươi quỳ xuống cho ta! Đem bạc giao hết ra đây!"
Ngu Thanh cười lạnh, không thèm để ý tới bà ta, chất vấn ngược lại: "Các ngươi tới nhà ta làm gì? Sao lại vào được đây?"
Lão thái thái bị giật mình, nhất thời không biết nói gì. Ngược lại, đại thẩm mập phía sau - Đại bá mẫu nàng, xông tới.
"Xú nha đầu, ngươi nói cái gì! Giống hệt cái mẫu thân xui xẻo kia của ngươi, không có gia giáo. Hôm nay Đại bá mẫu sẽ thay mẫu thân ngươi dạy dỗ ngươi!"
Ngu Thanh không nói hai lời, bước tới tát Đại bá mẫu một cái, đến mức lòng bàn tay nàng cũng thấy đau.
"Ta đang nói chuyện với Ngu lão thái thái, có liên quan gì đến ngươi!"
Mọi người ở đó đều sững sờ, nhìn Ngu Thanh không thể tin nổi.
Không ai ngờ rằng nàng dám gan to đến vậy!
"Ngươi dám đánh ta?"
"Đánh ngươi thì đánh, còn phải xem thời gian sao?"
Đại bá mẫu kịp phản ứng, la hét muốn xông tới đánh Ngu Thanh. Ngu Thanh nhếch miệng, lùi lại hai bước.
Quan sai lập tức chắn trước mặt Ngu Thanh, quát lớn: "Ngươi dám!"
Nhưng lúc này Đại bá mẫu đã mất hết lý trí, chỉ muốn đánh lại. Bà ta xông thẳng vào quan sai.
Quan sai lần đầu tiên gặp người không biết thời thế như vậy, mặt xanh lại, trực tiếp quật ngã Đại bá mẫu.
"Tốt! Ngươi dám đánh ta! Lão nương lớn như vậy mà chưa từng ai dám đυ.ng đến ta!"
Đại bá mẫu nằm trên đất kêu rên, người Ngu gia sững sờ không ai tiến lên.
Đại bá mẫu ngốc nghếch, nhưng họ không ngu ngốc.
Một người co lại sau người kia, làm gì có gan dám gây chuyện, nhìn thấy hai người đó liền biết không dễ chọc.
Đại bá mẫu quá tức giận
"Chủ nhà! Ngươi mù đúng không? Tiểu tử thúi, nương ngươi bị người đè xuống đất ngươi cũng mặc kệ sao?!"
Ngu Thanh chậm rãi đi ra.
"Các ngươi thật to gan, dám tự ý xông vào nhà dân, theo luật lệ thì cũng xem như là kẻ trộm cướp!"
Ngu Thanh cương quyết xua đuổi đám người, khí thế mạnh mẽ không lùi bước.
Không còn chút nào dáng vẻ nhu nhược trước đây.
"Tốt!"
Phó Hinh hô lên một tiếng để cổ vũ Ngu Thanh, còn giả vờ vỗ tay.
Cuối cùng, Đại bá đứng dậy, "Ngu Thanh! Ngươi làm cái gì thế! Đều là người trong nhà, chẳng lẽ chúng ta không thể đến sao! Ngươi như vậy là bất hiếu, ta sẽ đưa ngươi đi từ đường để phân xử!"
Ngu Thanh cười lạnh một tiếng, "Ta tưởng ai chứ? Hóa ra là Đại bá. Ta không có tìm ngài gây sự, ngài đã rút lui thì nên rút lui, bây giờ còn dám nhảy ra?"