Chương 14.2

Ngu Thanh đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy thư sinh đứng ở góc hẻo lánh bên trong, bèn nhíu mày.

Thư sinh này cực kỳ tuấn tú, tay cầm một cái quạt xếp, mặc bộ trường sam (áo khoác dài) màu xanh lục nhạt, trên chân là đôi giày trắng noãn, bên cạnh có một đống nhỏ hạt dưa.

Thư sinh vừa nói vừa gõ nhẹ vào một hạt dưa, tỏ ra rất hứng thú, một bên hướng Ngu Thanh ngoắc ngón tay:

"Ngươi không ngại cùng ta nói chuyện một chút sao?"

Ngữ điệu kỳ lạ của thư sinh khiến Ngu Thanh cảm thấy nổi da gà, lòng nghi ngờ ngày càng sâu hơn. Tuy nhiên, vì muốn giải quyết sự tình, cũng vì kiểm tra phỏng đoán của mình, Ngu Thanh vẫn quyết định tiến lại gần. Sau khi nghiêm túc quan sát một lát, Ngu Thanh nở nụ cười.

"Ta có một việc muốn nhờ ngài giúp đỡ."

Thư sinh đối với sự thay đổi thái độ của Ngu Thanh vô cung hiếu kỳ: "Ồ, ngươi nói một chút, nhưng giá cả của ta cao hơn so với Mã Định không ít.”

Ngu Thanh cười đáp, "Điều đó tự nhiên rồi. Ta muốn nhờ ngài cho ta mượn vài người, cùng ta về thôn một chuyến."

Thư sinh tỏ ra hứng thú, "Ồ, ngươi đây là lại muốn thu thập ai rồi?"

Ngu Thanh sắc mặt lạnh xuống, "Mấy kẻ không biết điều! Đêm hôm khuya khoắt không muốn yên ổn, chiếm lấy nhà của ta, còn định đánh chủ ý lên tiền của ta."

"Ồ, còn có loại chuyện như này sao?"

Ngu Thanh cắn răng nhẹ gật đầu, "Không phải sao! Thực sự là vô pháp vô thiên!"

Thư sinh nhướng mày, đem mấy khoả hạt dưa còn sót lại ném vào trong đĩa nhỏ, phủi tay, "Vậy được! Người ta có thể cho ngươi mượn, nhưng có một điều kiện."

"Muốn bao nhiêu, ngài ra giá đi!" Ngu Thanh đáp.

Thư sinh dựng thẳng ngón tay lên lắc lắc, "Tiền bạc ta không thiếu, ta chỉ thích xem náo nhiệt. Nếu ngươi đồng ý để ta cùng đi xem náo nhiệt, thì ngươi có thể mượn người miễn phí. Thế nào? Có lời đi…"

Ngu Thanh cau mày. Có câu nói: “Tiền tài dễ trả, nhân tình khó sạch”. Huống chi còn là nhân tình người ngoài, e rằng các khó trả hơn.

Thư sinh cũng không thúc giục, chỉ tiếp tục tăng giá cả để dụ dỗ Ngu Thanh.

“Người ta cho ngươi mượn còn có cả người nha môn nha…cơ hội hiếm có cũng đừng bỏ lỡ…”

Ngu Thanh ánh mắt sáng lên, nghiêm túc quan sát thư sinh, đồng ý.

“Chỉ cần ngươi không chê, ta sẽ mời ngươi xem màn kịch này, tiền cũng sẽ trả cho ngươi!”

Ngu Thanh cũng không phải đồ ngốc. Đêm hôm khuya khoắt có thể huy động được người nha môn, dù không cần chút thù lao ấy, mình cũng không thể làm mất cấp bậc lễ nghĩa.

Quả nhiên, thư sinh hài lòng gật đầu.

Ngu Thanh chủ động nói: “Đối phương ít nhất có bốn người, trong đó chắc chắn có một lão thái thái.”

Thư sinh lần đầu tiên có chút nhíu mày,

“À, có lão thái thái à? Không phải là bà nội ngươi đấy chứ?”

Ngu Thanh nhẹ gật đầu. Thư sinh lập tức co quắp lại trên ghế, vô lực khoát tay áo,

“Không đi không đi, chữ hiếu ép người, ta không muốn xem loại tiết mục này.”

Ngu Thanh tiến thêm một bước.

“Cha ta và nương hắn (bà nội Ngu Thanh) đã đoạn tuyệt quan hệ (đoạn thân)! Ta cùng cha ta cũng đã đoạn thân! Hai bên gia đình đều đã cắt đứt sạch sẽ!”

Thư sinh nghe xong, lập tức nhảy xuống.

“Cái này còn tạm được, đi đi đi! Ta sẽ dẫn ngươi đi Nha Môn để gọi người! Chúng ta lập tức xuất phát —”

Nói xong, liền nắm tay kéo Ngu Thanh chạy đi. Ngu Thanh bất đắc dĩ thở dài, kéo váy đi theo sau.

Rất nhanh liền tới cửa phủ nha môn, thư sinh để Ngu Thanh chờ một lát, sau đó quay đầu chạy vào trong. Chỉ một lát sau, liền mang theo 2 nha dịch đi ra, cao hứng ôm Ngu Thanh. Ngu Thanh không phản kháng, cười híp mắt đi theo.

Thư sinh ngược lại liền nhíu mày, ý cười càng sâu thêm mấy phần, trực tiếp phất tay gọi xe ngựa tới, mang theo Ngu Thanh ngồi lên.

Xe ngựa được trang trí rất đẹp, khắp nơi đều phủ vải bông. Ngu Thanh thấy vậy cảm thấy rất thích, thỉnh thoảng lại sờ tay vào. Thư sinh buồn cười nói: “Ngu tiểu thư, ngươi ngược lại một điểm cũng không sợ ta? Ngươi cũng biết nữ tử không nên đi cùng nam tử một mình, hai người chúng ta ở trong xe ngựa như vậy có chút khác người.”

Ngu Thanh vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững đáp: “Ta không sợ.”

“A, chẳng lẽ ta không có sức hấp dẫn? Hay là tiểu thư không quan tâm lời đồn? Hoặc là Ngu tiểu thư nghĩ rằng tại hạ sẽ không làm gì ngươi?”

Ngu Thanh liếc mắt: “Thế thì cũng không đúng, chỉ là ta thật sự không có hứng thú.”

Thư sinh càng tỏ ra hăng hái, thậm chí cố tình xích lại gần Ngu Thanh hơn.

“Làm sao? Chẳng lẽ dung mạo ta nhìn không đẹp sao?”

Ngu Thanh nhẹ nhàng lại gần, suýt chút nữa chạm vào chóp mũi hắn, ngón tay nâng cằm thư sinh lên, nghiêm túc quan sát.

“Đẹp mắt, nhưng là...”

“Nhưng là?” Thư sinh trong mắt tràn đầy hứng thú.

Ngu Thanh cười gãi gãi cằm thư sinh rồi ngồi thẳng dậy. Nàng vuốt tóc rối về phía sau, khóe miệng nhếch lên.

“Nhưng là...”

“Ừm?”

“Ta đối với tiểu cô nương không có hứng thú ——”