Không đợi Ngu Thanh trả lời, người áo đen đã hôn mê bất tỉnh, tay vẫn không quên giữ chặt váy của Ngu Thanh.
Chu Lệ lập tức kéo Ngu Thanh, "Con gái, chúng ta đi nhanh lên, nương... sợ."
Ngu Thanh không nói hai lời, kéo váy ra rồi lên xe bò. Tuy nhiên, càng đi về phía trước, nàng càng cảm thấy bất an và chột dạ.
Nàng vốn sống ở quốc gia chủ nghĩa xã hội, thật sự không quen với việc thấy chết không cứu! Hơn nữa, nam tử kia cũng không làm bất cứ hành động gây rối nào. Ngu Thanh bỗng dưng vỗ đầu, cắn răng quyết định quay lại, Chu Lệ không ngăn cản.
Xe bò dừng lại bên cạnh nam tử, Ngu Thanh và Chu Lệ cùng nhau kéo người lên xe. Ngu Thanh kiểm tra sơ qua vết thương của nam tử, là bị kiếm đâm xuyên qua vai phải, vết thương không ngừng chảy máu ra bên ngoài.
Ngu Thanh cẩn thận gỡ mặt nạ của người áo đen, một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trước mắt nàng.
Nam tử có ngũ quan đoan chính, trông rất nho nhã, giữa lông mày lại mang theo vẻ lạnh lẽo.
Lông mày nhíu lại cùng mùi vị rỉ sét (mình cũng không rõ là mùi gì) khiến hắn càng trở nên lạnh lùng.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn càng thêm tái nhợt.
Ngu Thanh cẩn thận lật tay nam tử lên, đầy vết chai, điều này chứng tỏ lai lịch của hắn chắc chắn không đơn giản.
Ngu Thanh thuyết phục mình không được để người sống sờ sờ chết trước mặt mình, đành phải dựa vào kiến thức y học hiện đại để cứu chữa.
Nàng trực tiếp cởi dây buộc tóc, hướng mẫu thân hô: "Nương, giúp ta nhặt hai viên đá nhẵn bóng."
"A, được."
Chu Lệ loạng choạng bước xuống xe bò, không hiểu rõ Ngu Thanh muốn làm gì, chỉ theo bản năng nghe theo Ngu Thanh. Ngu Thanh cũng không rảnh rỗi, nhân lúc đó đưa kháng sinh cho nam tử nuốt vào.
Nàng không biết có tác dụng hay không nhưng ít ra kháng sinh là một loại thuốc mà thời đại này không có, hiệu quả hẳn là cũng không tệ lắm.
Chờ mẫu thân đem viên đá nhặt được mang lại, Ngu Thanh chọn hai viên đá thích hợp, tránh không để mẫu thân nhìn thấy, lấy ra cồn i-ốt đổ một chút xíu để khử trùng, không cẩn thận còn làm vung chút cồn lên vùng eo của nam tử.
Nàng đặt đá vào miệng vết thương để tạm thời cầm máu.
"Nương, giúp con đè đá lại."
"A, được." Chu Lệ vội vã đè ép viên đá.
Ngu Thanh nhanh chóng dùng dây buộc tóc để buộc vết thương lại, tạm thời cầm máu.
"Đi thôi! Chúng ta đến y quán."
Vào thành, Ngu Thanh trực tiếp đến Hồi Xuân Đường để đại phu xem bệnh cho nam tử.
Đại phu xem xét vết thương của nam tử, lập tức tán thưởng sờ râu của mình, đem đồ đệ gọi qua hỏi: "Ai đã xử lý vết thương này?"
Ngu Thanh thở hồng hộc, chỉ vào chính mình.
Đại phu vuốt râu lần hai, hài lòng nói, "Tiểu cô nương làm rất tốt! Cầm máu rất kịp thời! Phương pháp cũng không tệ, so với lão phu còn tốt hơn."
Ngu Thanh lúc này không bận tâm đến lời khen của đại phu, chỉ qua loa trả lời. Đợi thanh toán đầy đủ bạc, nàng liền cũng mẫu thân rời khỏi y quán.
Thứ nhất, nam tử này thân phận không đơn giản, Ngu Thanh không muốn trêu chọc phải. Thứ hai, nàng còn có việc gấp cần làm!
Ngu Thanh tìm một khách sạn, thu xếp ổn thỏa cho mẫu thân, rồi vội vã rửa đi vết máu trên mặt và tay.
"Tiểu Bảo, nếu không ngày mai lại trở về đi!"
"Nương, bọn hắn đang ở nhà chúng ta, hôm nay không giải quyết xong, con gái sẽ không yên lòng. Ngài sớm nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng cho ta."
Dứt lười, dưới ánh mắt lo lắng của Chu Lệ, Ngu Thanh hướng sòng bạc đi đến.
【Đinh! Cứu vớt mẫu thân: Nhiệm vụ hoàn thành 55%!】
Ngu Thanh vui mừng khôn xiết. Xem ra hôm nay Ngu gia đã làm cho mẫu thân nàng tức giận, thế mà để nhiệm vụ một lần tăng lên 15%, điều này là trước đây chưa từng có!
Đúng như Ngu Thanh dự đoán, Chu Lệ từ trước đến nay đã bị hành động của Ngu Chí Khoan làm tổn thương sâu sắc, khó khăn lắm mới về nhà ngoại cao hứng một chút.
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, bởi vì người nhà Ngu gia chiếm phòng, họ phải đi đêm, trên đường đều lo lắng hãi hùng. Lại thêm xưa nay chưa từng gặp cảnh máu me khắp người của người áo đen, khiến nàng thấy hoảng sợ, kém chút nữa còn tưởng rằng 2 mẹ con phải chết ở vùng ngoại thành này.
Rốt cục còn sống đi đến huyện thành, lại phải chứng kiến con gái mình quay trở về để đối phó với những người này, sự tức giận và oán hận trong lòng bà ngày càng lớn.
Cái nhà này nếu chưa từng có Ngu Chí Khoan thật tốt! Ít nhất, họ cũng sẽ không bị liên lụy đến mức này. Nếu Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì, bà sẽ không bỏ qua cho người Ngu gia!
Ngay tại thời điểm ý nghĩ đó của Chu Lệ lóe lên, Ngu Thanh lại nghe thấy âm thanh quen thuộc trong đầu.
【Đinh! Cứu vớt mẫu thân: Nhiệm vụ hoàn thành 70%!】
Ngu Thanh nhanh chóng tăng tốc, hướng sòng bạc chạy nước rút.
Lúc này chính là thời điểm sòng bạc vô cùng náo nhiệt, mọi người đều tập trung vào các trò các cược, quên hết mọi chuyện xung quanh.
"Mã gia!"
Nào ngờ hôm nay vận khí của Ngu Thanh không tốt, Mã Định bị đông gia phái ra ngoài thu nợ. Ngu Thanh xoay người định rời đi, nhưng bị thư sinh thông minh trong góc gọi lại.
"Ngu Tiểu thư, Mã Định không có ở đây. Tìm ta cũng giống nhau."