Chương 13.1: Danh vọng (Thanh danh bên ngoài)

Mấy vị thím nói không sai, nương ta trước đó đã mượn không ít từ ông bà ngoại.

Ngu Thanh vừa dứt lời, thím mập liền phá lên cười.

"Mã Tuệ! Ngươi xem một chút, nói láo bị người trong nhà vạch trần rồi!"

Mã Tuệ cười như không cười, khoanh tay không nói gì. Thím mập thấy Mã Tuệ không có vẻ bị chọc giận như nàng mong đợi, trong lòng nhất thời có cảm giác không tốt.

Ngu Thanh cũng khoanh tay, cười híp mắt nhìn thím mập.

"Thím đừng nóng vội, tiểu Thanh vẫn chưa nói hết mà."

"Vay tiền không phải giả, nhưng đó không chỉ là mượn! Đó là đầu tư! Hiện tại kiếm được tiền đương nhiên phải hiếu kính họ."

"Đầu tư?” “ Đầu tư là cái gì?"

"Nói bậy đi, một tiểu cô nương có thể kiếm được tiền gì chứ?"

"Đúng đấy, nếu nói muốn kiếm tiền, vẫn là con gái của ta thêu thùa tốt. Mấy ngày trước, một cái túi tiền bán được 10 văn đây.." – Một thím mặc áo bông nhân cơ hội khoe khoang.

Ngu Thanh móc móc lỗ tai, "Cái gì? 10 văn? Thật sự là nhiều quá nhỉ."

Thím áo bông hài lòng nhẹ gật đầu, "Đúng thế, con gái ta thêu thùa đến cả thái thái nhà giàu cũng thích."

Ngu Thanh mở to hai mắt, vỗ vỗ tay, sau đó nghiêng đầu vô tội nói, "Thế nhưng ta một lần liền kiếm được 10 lượng, thật là nhiều cái 10 văn a! Tiểu Thanh tính không rõ, thím có thể tính toán giúp không?"

Thím mặc áo bông mở miệng rồi lại ngậm miệng, cuối cùng không nói được lời nào, đành giậm chân bỏ đi.

Ngu Thanh lúc này mới cười híp mắt nhìn về phía thím mập, "Tôn thím, nhà chúng ta thiếu ngài bao nhiêu tiền?"

Mã Tuệ lập tức nói, "1 lượng, trước đó mượn 1 lượng."

Ngu Thanh liền lấy túi tiền ra, cầm 1 lượng cùng mấy văn tiền, rồi đưa tới.

"Đa tạ thím đã cho vay tiền, còn dư mời ngài uống trà, cảm ơn ngài."

Thím mập ban đầu sững sờ, gần như giật lấy tiền ngay lập tức. Bà cắn nhẹ vào miệng, tỏ vẻ cứng rắn. Cả người liền trở nên lúng túng, khuôn mặt đỏ bừng.

Ngu Thanh kịp thời cho bà bậc thang.

"Tạ ơn thím đã giúp đỡ trước đó, sau này mời ngài ăn cơm. Hôm nay ta và nương vừa trở về, nên không giữ ngài ở lại lâu."

Việc thím mập cho nhà Chu vay tiền cho thấy hai nhà quan hệ không tệ lắm.

Trong thôn này, từ trên xuống dưới đều biết nhà Chu kiếm được không nhiều tiền, lại có nữ nhi thường xuyên về nhà đòi tiền. Đổi lại là mình phải bớt ăn bớt mặc, lại thấy người vay tiền ăn uống thả cửa, trong lòng ai cũng không thoải mái.

Ngu Thanh luôn có ân tất báo, nàng không để bụng những lời chua ngoa của thím mập trước đó, có thể hiểu được tâm trạng của người ta.

Thím mập mặt lại càng đỏ hơn.

"Ngạch... Thật xin lỗi... Ta trước đó chỉ là không giữ được miệng, đừng so đo với thím! Thím không có ý xấu đâu."

Ngu Thanh cười híp mắt, "Thím à, nhà bà ngoại ta còn cần nhờ thím giúp đỡ nhiều hơn nha."

"Ôi trời! Được rồi, bớt chút thời gian thím sẽ làm cho ngươi ít giò ăn!"

Dứt lời, bà cao hứng uốn éo đi ra ngoài. Mấy đại nương thấy thế nháy mắt liền xông tới, mở miệng gọi "Tiểu Thanh" một cách thân mật.

"Ôi, ta đã nói rồi mà, nhà lão Chu thật tốt, ngươi nhìn Tiểu Thanh là biết nàng sẽ kiếm tiền giỏi."

"Tiểu Thanh, tiểu Thanh, ta là dì đây, khi còn bé ta còn bế ngươi nữa."

"Tiểu Thanh, ngươi nói cho thím biết, cái gì gọi là đâu tư vậy?"

"Đúng vậy, đúng vậy, đầu tư có nghĩa gì?"

Lão thái thái nhìn thấy Ngu Thanh tay chân luống cuống, bèn hắng giọng, "Khụ khụ khụ, các ngươi làm gì vây quanh tôn nữ của ta, đi đi đi, chúng ta còn chuẩn bị ăn cơm!"

Mọi người xung quanh lần này không ai tức giận, mà đều cười rất ngọt ngào.

"Đúng vậy, ta cũng về nhà, Tiểu Thanh rảnh rỗi thì đến chơi nhé, thím sẽ pha nước chè cho ngươi uống."

"Đi thôi, Tuệ thẩm." Đám người tản ra.

Tin tức Ngu Thanh có thể kiếm nhiều tiền cũng nhanh chóng lan truyền trong làng.

Ngu Thanh chưa kịp đắc ý thì bị Chu Lệ đánh nhẹ vào tay.

"Tiểu Bảo thối! Con có biết tài không lộ ra ngoài hay không?!"

Mã Tuệ và lão thái thái cũng đồng ý gật đầu.

Ngu Thanh yên lặng thở dài, song miệng cũng ngọt ngào dỗ dành nói, "Được rồi, nương, con chỉ muốn cho nhà ta trút giận thôi mà…"

Chu Lệ nhéo mũi Ngu Thanh, "Lần sau không được làm thế nữa!"

"Con cam đoan! Nếu không con sẽ..." - Ngu Thanh lập tức giơ tay lên thề.

Lão thái thái sợ hãi, nhanh chóng lấy tay che miệng Ngu Thanh, Mã Tuệ cũng kéo tay nàng xuống.

Chu Lệ càng nói thẳng, "Phi phi phi!"

Ngu Thanh ngoan ngoãn cười cười.

Mấy người mới buông ra Ngu Thanh, rồi cười ha hả đem đồ vật chuyển vào, mọi người cùng nhau ăn một bữa ngon lành.